chuyện cổ tích của người điên
Truyện cổ tích về loài người: Con Rồng cháu Tiên. Con Rồng cháu Tiên là một câu chuyện đã quá đỗi quen thuộc với người Việt Nam ở nhiều lứa tuổi và là truyền thuyết về nguồn gốc xuất xứ của người dân nước Lạc Việt xưa. Tương truyền thuở xa xưa ở vùng đất
Một gia đình ở Anh vừa trúng giải thưởng xổ số xuyên quốc gia EuroMillions (một giải xổ số tổ chức ở tại một số quốc gia Châu Âu) với tổng trị giá lên tới 61 triệu bảng (tương đương hơn 1.800 tỉ đồng).
Chuyện Cổ Tích Của Cô Gái Thời Taisho (Taisho Otome Fairy Tale 2021) là bộ anime được chuyển thể từ truyện tranh cùng tên của tác giả Sana Kirioka. Phim lấy bối cảnh vào năm thứ 11 Đại Chính của Nhật Bản (1922) kể về gia tộc Shima có người con trai thứ 2 là Tamahiko Shima vì
Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. ReviewCỔ TÍCH CỦA NGƯỜI ĐIÊNTác giả Thời ThầnThể loại Trinh thám, tâm lý, kinh dị, SE hay HE tuỳ cảm nhận hung thủ bị bắt nhưng cũng khá nhiều người chếtĐộ dài 9 chương dàiTình trạng Hoàn, đã XB_______________Mở đầu truyện, một thế giới cổ tích xuất hiện, với cô bé quàng Khăn Đỏ, Bạch Tuyết, Lọ Lem, Hoàng Tử Ếch… Nhưng thế giới cổ tích này lại ngập tràn sắc màu tăm tối, bởi người viết ra chúng là một kẻ điên…Truyện lấy bối cảnh ở ngôi biệt thự Vỏ Chai, hai mươi năm trước, Cổ Vĩnh Huy mời những người bạn của mình đến tham quan dinh thự này. Kết thúc chuyến nghỉ dưỡng, tất cả mọi người đều chết thảm, Cổ Vĩnh Huy – chủ nhân căn biệt thự trở nên điên cuồng. Tất cả mọi người đều cho rằng chính ông ta đã giết những người còn lại. Vụ án khép lại trong bóng đen của nghi ngờ và bí mươi năm sau, con trai của Cổ Vĩnh Huy – Cổ Dương quyết tâm minh oan cho cha mình. Anh mời những người nổi tiếng trong ngành đến dinh thự Vỏ Chai một lần nữa để điều tra lại vụ án năm nào. Một lần nữa, kẻ sát nhân lại xuất hiện, và người đầu tiên hắn nhắm đến chính là Cổ Dương. Máu lại chảy trong chính căn phòng năm xưa. Tất cả mọi người bị cô lập trong căn biệt thự rộng lớn, chờ đợi cái chết tìm đến. “Không phải truyện cổ tích nào cũng có hậu. Không phải sự thật nào cũng khiến tất cả hài lòng.”Nhân vật chính trong truyện là Trần Tước – một nhà toán học có tư duy nhạy bén và hứng thú với những vụ án li kì, và Hàn Tấn – nhà văn, bạn cùng nhà của Trần Tước. Hai người cùng được Cổ Dương mời đến dinh thự Vỏ Chai để giải đáp bí ẩn vụ án năm xưa. Trong chuyến đi ấy, họ đã phải cùng nhau giải một bài toán mà kết quả có thể cứu được tính mạng con người. Và với suy luận logic của Trần Tước, cuối cùng sự thật cũng được sáng tỏ, tuy nhiên cái kết ấy lại khiến lòng người càng bất an…Truyện thuần trinh thám, có một chút tình cảm hint cặp đôi Trần Tước – Hàn Tấn. Thường thì tôi không đánh giá cao trinh thám Trung Quốc, bởi các tác giả rất hay có kiểu viết “đầu voi đuôi chuột”, tạo tình huống gay cấn nhưng giải quyết hời hợt. Nhưng thật may mắn tác giả Thời Thần không lặp lại sai lầm của những người khác. Mở đầu là những mẩu truyện cổ tích vụn vặt, do kẻ tâm thần Cổ Vĩnh Huy viết ra. Nửa đầu truyện viết rất tốt, tình huống đặt ra đủ gay cấn và mới lạ câu truyện cổ tích của Cổ Vĩnh Huy có liên quan mật thiết đến vụ án 20 năm trước ở dinh thự Vỏ Chai. Cách xây dựng nhân vật cũng rất hấp dẫn và dễ nhớ khi có khoảng 16 nhân vật tất cả nhưng đọc không bị loạn. Tuy nhiên phần cuối truyện khi giải thích trình tự phá án và suy luận của Trần Tước thì hơi đuối một chút. Chính tác giả cũng nhận ra điều ấy nên đã cho nhân vật chính giải thích “Đây đều là do tôi đoán cả, nếu bạn muốn biết đáp án chính xác thì hãy đi hỏi hung thủ ấy!”Xét tổng thể, Cổ tích của người điên’ đã vượt qua sự kì vọng của một con mọt sách thích đọc trinh thám nhưng tư duy không được nhanh nhẹn lắm như tôi. Vì vậy phần logic có thể xí xoá một chút. Đây là một tác phẩm trinh thám hấp dẫn và đáng đồng tiền bát gạo bỏ ra! Nếu được chấm điểm tôi sẽ cho cuốn này 8/10, trừ 1 điểm logic và 1 điểm vì không có chuyện yêu đương. v____________Review by Huyên Chiêu NghiBìa Lam Tần*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban
CẢNH BÁO CÓ SPOIL TẤT CẢ BẢN DỊCH ĐỀU CỦA THỦY PHƯƠNG DỊCH, CHỦ NHÀ CHỈ ĐÁNH LẠI Lảm nhảm Tôi mới mua cuốn này cách đây một ngày trước 🙂 Hôm nay tôi bỏ cả buổi trưa để đọc nó và thật sự không uổng khi tôi bỏ giấc ngủ trưa quý báu của mình để đọc nó. Vừa đọc xong tôi liền nghĩ “Nhất định phải review lại!” bởi vì nó thật sự rất hay. Tôi không bỏ bất kỳ chi tiết nào trong suốt quá trình diễn biến của câu chuyện. Tôi không phải là người chuyên review, thế nên nếu tôi có sai sót gì hay nói lung tung trong quá trình review thì mong mọi người thông cảm. Bởi tôi thực sự thích cuốn sách này, nó đáng giá với số tiền mà tôi bỏ ra. Giờ chúng ta đào sâu vào bộ truyện nào! Bìa sách 7/10 Tôi không thích bìa sách lẫn chất lượng giấy. Có vài trang sách bị lỗi, hơi nhăn hay bị dính lại. Dù gì cũng chỉ có vài trang thế nên coi như tạm ổn, nhưng tôi không thích việc sách của mình có lỗi gì đó, nhìn khá là khó chịu. Bìa sách làm tôi liên tưởng đến một cuốn manga chứ không phải truyện dài Trung Quốc. Với lại tôi đang thắc mắc tại sao không có bookmark nhỉ? Chắc đợt đầu mới xuất bản mới có còn giờ thì không. Tôi muốn có bookmark cơ! Sao nhà xuất bản lại không in luôn nhỉ? Nội dung Tóm tắt “Ngày xửa ngày xưa, có một xứ sở tên là Obsidian…. Đây không chỉ là một câu mở đầu của một truyện cổ tích, mà còn là khởi nguồn của một giai đoạn dị thường. Kẻ tâm thần phân liệt viết ra câu chuyện ấy đã treo cổ tự sát, lặng lẽ đem theo bí mật năm xưa xuống mồ. Hai mươi năm trước, trong căn biệt thự u ám, người chết thảm, người bị kết tội sát nhân trong trạng thái điên điên dở dở, khi khóc khi cười. Hai mươi năm sau, nhà toán học trẻ tuổi Trần Tước quyết tâm lần theo những manh mối mơ hồ để tìm đáp án cho câu hỏi tưởng chừng như vĩnh viễn không có lời giải. Bức màn bao phủ quanh vụ giết người hàng loạt ở dinh thự Vỏ Chai có lúc tưởng chừng đã được vén lên, nhưng rốt cuộc, máu lại tiếp tục chảy, kẻ sát nhân vẫn đứng trong bóng tối, chế nhạo nỗ lực của những người đang cố gắng vạch trần sự thật. Không phải truyện cổ tích nào cũng kết thúc có hậu. Không phải sự thật nào cũng khiến tất cả hài lòng.” Vụ thảm sát xảy ra vào năm 1994 và tạm ngưng tra án cho đến hai mươi năm sau, tức 2014, vụ án mới được lật lại. Một lần nữa, máu lại đổ xuống. Câu chuyện bắt đầu từ truyện cổ tích mà Cổ Vĩnh Huy để lại trước khi ông treo cổ tự tử trong viện tâm thần. “Bạch Tuyết trong phòng giam bí mật” Trước khi vào nội dung chính của truyện, hãy đọc kỹ phần mở đầu này, TUYỆT ĐỐI đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Bởi vì truyện cổ tích này sẽ đi theo xuyên suốt trong quá trình phá án ở dinh thự. Có thể ban đầu các bạn sẽ thấy nó hơi nhảm, vì nó là của một người điên. Các nhân vật trong truyện cổ tích này là tập hợp của nhiều câu truyện khác nhau. Các bạn hiểu ý tôi chứ? Như Bạch Tuyết, Hoàng Tử Ếch, Mèo Đi Hia, Nhím Hans, Lọ Lem,…. tất cả các nhân vật đều rất hỗn tạp. Mỗi nhân vật ở đây đều góp phần vào vụ án thảm sát này. Thế nên hãy đọc thật kỹ trước khi vào cốt chuyện chính. Nếu chỉ đọc qua loa, các bạn sẽ khá là khó để có thể hiểu được phần sau nhân vật nói gì. Cốt truyện logic liền mạch, tất cả mọi chi tiết đều liên quan đến nhau, từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Không có yếu tố dư thừa, một câu chuyện xuôi khiến bạn không thể dứt mắt ra được. Tôi biết là câu chuyện mang theo hướng cảm tính hơi nhiều, đa số là phỏng đoán, tưởng tượng. Bởi vì trong câu chuyện, vật chứng không nhiều, hung thủ thật sự rất cẩn thận. Nó sẽ dẫn các bạn xoay mòng mòng bởi những vật chứng còn sót lại. Hung thủ có thể là một vòng tuần hoàn, người này giết người kia, thế nhưng cũng có thể chỉ có một người. Thật sự luôn, từng chi tiết nhỏ nhặt như việc giới thiệu sơ lược các nạn nhân hay sở thích của họ, tất cả đều không hề dư thừa dù chỉ một chữ. Tác giả lập luận rất chặt chẽ, không có một lỗ hổng nào. Những thứ mà trang đầu khiến tôi thắc mắc, thì những trang sau sẽ giải thích cho tôi một cách tường tận. Thậm chí trong truyện còn có người thay tôi đặt y phóc câu hỏi đó = Sau đây là một đoạn trích nhỏ trong thắc mắc của nhân vật mà trùng với thắc mắc của tôi “Tiểu Hàn, cậu cho rằng ai gọi điện?” Ăn xong bữa, tôi đứng dậy chuẩn bị chuồn thì giáo sư gọi giật lại. Tôi chưa hiểu rõ ngay, “Gọi điện gì cơ?” Trịnh Học Hồng đặt cuốn sách xuống bàn ăn, gỡ kính ra để lên trên rồi thong thả đáp, “Cuộc điện thoại báo án hai mươi năm trước ấy.” À và không hẳn là giết người trong phòng kín đâu nhé! Nhân vật 9/10 Khá là nhiều nhân vật, từ 1994 đến 2014, nhưng tôi sẽ chỉ tập trung vào những nhân vật của năm 2014 thôi. Những người vào dinh thự và lật lại vụ án, những nhân vật gây ẤN TƯỢNG với tôi. Đầu tiên, bộ truyện được kể theo ngôi thứ nhất của nhân vật chính, Hàn Tấn. Hàn Tấn là một giáo viên, nhưng anh lại nghỉ việc bởi không thể chịu được sự tranh chấp khốc liệt trong ngành giáo dục. Hàn Tấn thích đọc truyện trinh thám, nhưng không có một chút kinh nghiệm phá án nào. Trong lúc anh đang kiếm căn hộ mới thì tình cờ gặp lại bạn cũ hồi tiểu học, Thạch Kính Chu. Cậu bạn này đã nhiệt tình kiếm nhà cho anh, thậm chí còn kiếm luôn công việc mới cho anh. Từ đó, anh ở với Trần Tước, cũng là một người cùng lớp tiểu học. Mà Trần Tước lại là bạn thân của Cổ Dương, con trai của Cổ Vĩnh Huy. Thế nên, một người đáng lẽ ra chỉ cần sống an nhàn như Hàn Tấn, lại bị cuốn vào vụ thảm sát. Hàn Tấn sao, là một ví dụ điển hình cho mấy người đàn ông gia cảnh bình thường. Không quá thông minh, không ngu dốt, lại rất tốt bụng. Một người đàn ông dịu dàng nhưng cũng hơi “yếu đuối”. Lâu lâu nhìn Hàn Tấn tôi lại liên tưởng đến An Nham “bánh bèo” trong Dũng giả đại mạo hiểm. Kiểu không đánh đấm gì được á. “Sau khi mọi sự kết thúc, tôi sẽ đi tự thú.” Dứt lời, Triệu Thủ Nhân rời mắt khỏi Vương Phương, nhìn sang Chúc Lệ Hân sau lưng tôi. Tôi vô thức bước sấn lên. Một nụ cười như có như không chợt thoáng qua khuôn mặt Triệu Thủ Nhân, “Hàn Tấn, cậu tránh ra.” “Không.” Vẻ hung tợn chợt lóe lên trong mắt Triệu Thủ Nhân, ông ta lao vào tôi. Tôi cúi thấp người toan tránh, nào ngờ Triệu Thủ Nhân phản ứng nhanh, thấy tôi né sang phải, lập tức xoay người theo tóm lấy cổ tay tôi rồi quét chân đá tôi ngã xuống. Bấy giờ, đầu óc tôi trống rỗng,….. Quật ngã tôi xong, Triệu Thủ Nhân đè đầu gối lên tay trái tôi trong khi tóm chặt lấy tay phải, khiến tôi không cục cựa được nữa, biến thành cá nằm trên thớt. “= Trong khoảnh khắc Triệu Thủ Nhân quay đầu, Trần Tước tung chân đá thẳng vào má ông ta. Một đòn này nhìn có vẻ không nặng, nhưng Triệu Thủ Nhân lại đổ ập người xuống tôi như một con búp bê hết pin. Tôi nhanh nhẹn lật người dậy, đè lên trên, ấn ông ta xuống. Trần Tước thong thả cất tiếng, “Ông ta hôn mê rồi, anh buông ra đi.” = Cho tui cười phát = anh ơi quê quá anh ơi *cười chảy nước mắt* Tiếp theo, nhân vật với vai trò là phao cứu sinh cho vụ án, Trần Tước. Cậu này, nói sao nhỉ? Cậu là một người khá lập dị. Lúc trước cậu từng bị chứng tự kỷ chức năng cao, thế nhưng sau này lại là một nhà toán học tài giỏi. Trần Tước còn là cố vấn đặc biệt cho Sở Công An. Cậu sử dụng toán học để phá án. Nghe có vẻ bất khả thi nhể? Trần Tước được Cổ Dương nhờ lật lại vụ án năm xưa. Nể tình người bạn thân, cậu đồng ý, và lôi cả Hàn Tấn theo. Trần Tước thích tranh cãi, lại rất kiên cường, không bao giờ chịu thua một cách dễ dàng trước một vấn đề nan giải. Tâm trạng cậu cũng rất thất thường, có thể phút trước còn vò đầu bứt tai, thế nhưng phút sau lại phấn chấn vui vẻ lại. Nói chung, một con người cực kỳ khó hiểu. Thực sự rất kỳ lạ, còn kỳ lạ chỗ nào, tí nữa phía dưới tôi sẽ nói. À! Ngoại hình của Trần Tước rất đẹp *.* “Trần Tước cao gầy, phải trên 1m80, mặc sơ mi đen, quần bò mài, mặt mũi sáng sủa, lông mi dài, cằm nhọn, da trắng, có nét giống con gái. Nếu xét nét ra thì người này hơi ốm yếu, bù lại, đôi mắt sắc bén sáng rực, hoàn toàn trái ngược với dáng dấp còm nhom.” Tôi sẽ không bật mí về hung thủ, chỉ có thể nói sơ qua. Bởi vì nếu nói kỹ, chẳng phải là mất hay hay sao? Mà nếu nói về hung thủ, thì phải nói về mối quan hệ của cá nhân vật trong năm 1994. Rất phức tạp. Tóm gọn lại, hung thủ thật ra cũng chỉ là con người, thật sự đã mang trong mình quá nhiều tổn thương vốn không nên có, đã bị mất hết tất cả mọi thứ trong chớp mắt, mù quáng trả thù rồi cuối cùng chỉ muốn chết để rửa sạch tội lỗi. Một chút hả hê cũng không có, chỉ có thêm đau đớn tột cùng. Về sự kỳ lạ của Trần Tước, không biết có phải do trái tim hủ nữ của tôi quá nhạy cảm hay không, có một phân đoạn rất buồn cười trong truyện khiến tôi nghi ngờ về “cách đối xử” của Trần Tước đối với Hàn Tấn “Trở về phòng, việc đầu tiên tôi làm là tắm nước ấm và thay một bộ đồ khô. Nhìn đồng hồ treo trên tường, mười phút nữa là đúng 5 giờ đúng, xem ra sắp đến lúc xuống lầu chuẩn bị ăn tối rồi. Tôi tiện đường ghé qua gõ cửa phòng Trần Tước. Cậu ta mở cửa, chẳng nói năng gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm, đầy vẻ kì dị. Tôi bị nhìn đến phát cáu, bèn hỏi, “Cậu nhìn gì, mau chuẩn bị xuống lầu ăn tối đi.” Cặp mắt cậu ta vẫn dán chặt vào tôi. Tôi tức tối giục, “Này, cậu không sao chứ? Tôi đang nói với cậu đấy. Có phải ngủ nhiều quá lú cả đầu óc rồi không?” Trần Tước nói từng chữ một, cực kỳ chậm rãi, “Anh thích Chúc Lệ Hân, phải không?” “Nói linh tinh gì thế hả.” Tôi đẩy cậu ta vào phòng rồi tiện tay đóng cửa, “Đúng là cậu lú lẫn rồi đấy.” “Anh thích Chúc Lệ Hân phải không?” Cậu ta lặp lại, không nóng cũng chẳng lạnh. “Cậu mới thích ấy. Cổ Dương vừa mới qua đời, cậu hỏi cái này mà nghe được à? Đùa cợt cũng phải có chừng mực thôi chứ.” Tôi quát. “Tôi chỉ hỏi anh thích Chúc Lệ Hân phải không, anh cáu cái gì!” Cặp mắt Trần Tước vô hồn như mắt cá chết, mái tóc bù xù hệt tổ quạ, thoạt nhìn đã biết mới ngủ dậy. “Không hề.” “Anh có.” Cậu ta ồm ồm phản bác. “Tôi không hề.” “Anh có.” “Tôi không hề. Cậu điên à?” “Anh có. Anh mới điên ấy.” “Tôi không có hơi đâu nói vớ vẩn với cậu.” Tôi quay lưng chuẩn bị bước ra, “Lát nữa cậu tự mà đi xuống. Tôi bực rồi đấy.” “Vừa rồi tôi bắt gặp anh cùng cô ấy từ bên ngoài trở vào. Cả người anh ướt sũng, chắc là anh hùng cứu mỹ nhân che ô cho cô ấy chứ gì.” Trần Tước ngồi phịch xuống giường, trỏ ra ngoài cửa sổ. Tôi quay phắt lại, gắt gỏng, “Đừng đóng vai Sherlock Holmes nữa. Cậu tưởng cái gì cũng có thể đoán ra à? Nói cho cậu biết, vừa nãy ô của tôi bị gió hất tung lên cây nên phải che dù chung với Chúc Lệ Hân. Bấy giờ chúng tôi đi khá xa nhau, nên khi cô ấy kịp chạy đến giương ô cho tôi che nhờ thì tôi đã ướt sũng rồi.” Trần Tước ngáp dài, “Anh ướt đến nỗi vắt ra được cả thùng nước như thế, xem chừng bấy giờ Chúc Lệ Hân phải ở cách xa đến trăm cây số, chạy hồi lâu mới tới nơi nên không cứu vãn được bao nhiêu, nhưng xa thế mà cô ấy còn nhìn thấy anh, quả thật là mắt tinh hơn cả kính viễn vọng.” “….” “Ở với nhau lâu nay, tôi cứ ngỡ anh thích đàn ông cơ.” Trần Tước dùng ngón trỏ tay phải vê vê cằm, thất vọng kết luận, “Xem ra tôi đoán sai rồi. Thật không ngờ….” Còn rất nhiều chi tiết! Từ khi hai người vào dinh thự thì lúc nào cũng dính lấy nhau, trừ lúc đi ngủ và đi tắm. Trần Tước hỡ cái là “Hàn Tấn, tôi cần những thứ này…” rồi “Hàn Tấn, đi với tôi không?” rồi đủ thứ. Rồi lúc chuẩn bị phá vụ án thì quay sang nhìn Hàn Tấn. Ôi giời! Tôi đang đọc một cách đàng hoàng đấy chứ, mà hint nó cứ như quăng vào mặt! Khuyến khích bạn nào thích kiểu hint như thế này và trinh thám, nên đọc! Kết thúc 10/10 Một cái BE Best Ending trọn vẹn. Bộ truyện cần phải kết thúc như vậy, không còn cách nào khác. Review kết thúc tại đây. Cầu mong là nó hữu ích và đủ hấp dẫn để lôi kéo mấy bạn đọc câu truyện.! 🙂
Cổ tích không chỉ để đọc, cổ tích còn dùng để phá một bệnh viện tâm thần, một cuốn sổ được kín đáo đưa ra ngoài, trong đó ghi chép câu chuyện cổ tích chưa từng thấy về cuộc chiến giữa hai phe, một là Yêu tinh Râu Xanh, hai là liên minh Hoàng tử Ếch, Mèo Đi Hia, Nhím Hans, Lọ Lem và Khăn Đỏ. Liên minh có mục tiêu đánh bại Râu Xanh và cứu thoát công chúa Bạch Tuyết. Nhưng khác với truyện cổ tích thông thường, truyện này kết thúc ở chỗ tà đã thắng chính, Bạch Tuyết phải sống mãi mãi với Râu Xanh trong nước mắt, ở một lâu đài chất đầy thịt người bỏ chuyện kì dị ấy chứa đựng những manh mối về một vụ án bí hiểm cách đây hai mươi năm, với rất nhiều người bỏ mạng một cách khó hiểu trong dinh thự của một nhà giàu. Không động cơ, không ân oán, không hung thủ. Chủ nhân dinh thự bị coi là nghi phạm, đã mau chóng hóa điên và bỏ trốn khỏi hiện trường với tốc độ marathon kỉ lục là 60 km/h. Ông ta bị bắt và tống vào viện tâm thần một thời gian thì treo cổ, để lại cuốn truyện cổ tích thay người, thay cho lời kêu oan thống mươi năm sau, theo lời mời của hậu duệ chủ nhân, một số nhân tài không hề dính líu đến ai trong vụ án năm xưa đã ngồi quây quần để lật lại chân tướng. Nhưng chỉ qua một hôm, hậu duệ này bị giết trong phòng kín, bỏ lại các vị khách hoang mang ngơ ngác. Lại không động cơ, không ân oán, không hung thủ, thậm chí không cách thức gây cả những manh mối còn lại, chỉ là cuốn truyện cổ tích nhiều nhất ngàyXem nhiều nhất tuầnXem nhiều nhất tháng
chuyện cổ tích của người điên