chúa ơi chàng muốn lấy con

Chúa ơi chàng muốn lấy con. "Nếu bạn muốn đổi sự ngưỡng mộ của nhiều anh chàng lấynhững lời chỉ trích của một gã duy nhất thí cứ việc kết hônnhé."Siêu Bạn đang đọc sách Chúa Ơi Chàng Muốn Lấy Con miễn phí, đọc sách Chúa Ơi Chàng Muốn Lấy Con online bằng các định dạng pub,pdf Phải kén tấm chồng, mới yên phận gái. Mẹ suy bụng mẹ, sao yên gia thất mới đành; con nghĩ lòng con, cũng muốn cơ đồ được toại. Kể bậc phong lưu, yếm thắm dải đào chi tha thướt, cũng thời trang điểm, môi son má phấn chi nhởn nhơ. Bởi ai chểnh mảng, nên kẻ hững hờ! Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. “Chúa Ơi Chàng Muốn Lấy Con” là câu chuyện cuộc sống và tình yêu của nhân vật Daborah. Tựa đề cuốn sách mang chút hóm hỉnh, thể hiện phần nào được tính cách của nhân vật chính. Cuốn sách dù viết về tình yêu và cuộc sống hôn nhân của Daborah nhưng nội dung xuyên suốt cuốn sách vẫn luôn tập trung vào những mối quan hệ của cô. Tình bạn của cô và những người bạn của mình nổi bật lên, gắn liền với thực tế và vô cùng dễ thương, trong trẻo. Câu chuyện thể hiện được lối viết gần gũi với độc giả và phù hợp với lứa tuổi trẻ trung của những nhân vật trong truyện. Cả Daborah và những cô gái trong truyện đều là những người phụ nữ hiện đại, suy nghĩ khác biệt và luôn luôn yêu cuộc sống của mình dù có đôi lúc gặp những khó khăn. Dù chỉ là những tình huống đời thường nhưng câu chuyện vẫn có những bài học ý nghĩa, để lại nhiều giá trị cuộc sống cho con người trong một thế giới phát triển như hiện nay. Hài hước, nhẹ nhàng, đó là những cảm nhận của chúng ta khi đọc cuốn sách. Tuy nhiên, dù lời văn nhẹ nhàng nhưng cuốn sách vẫn để lại những ấn tượng khá sâu đậm trong lòng bạn đọc. Vốn chỉ là những câu chuyện bình thường nhưng bằng cách kể hoàn toàn tươi mới và khéo léo của tác giả mà cuốn sách cũng trở nên thú vị và sâu sắc hơn. giận nữa khi người ta năn nỉ nó chấp nhận. Tôi biết Heloïse và Margot chẳng bao lâu nữa sẽ tới giai đoạn đó, và chưa gì tôi đã thấy run rồi. Nhất là vì tôi còn nhớ cái thời kỳ bản thân cũng đã trải qua khi trạc tuổi Diane. Tâm trạng thất thường, luôn cau có, và nhất là... mọi thứ đều lọt vào tầm mắt! Một tầm mắt hẳn là rất ủ rũ, tuyệt vọng, hiếu chiến và thường xuyên hướng về phía bố tôi, người tôi vừa kiếm tìm tình cảm lại vừa có vẻ ruồng rẫy tình cảm đó. 16 GIỜ 57 Chuyện này nhắc tôi nhớ tới một chương trình đã xem cách đây vài tháng, trong đó, một phụ nữ tốt khẳng định không hề đỏ mặt là có thể yêu thương hết lòng người đàn ông của mình, đã ly dị, chứ không bao giờ yêu thương con cái anh ta. Chị ta nói rằng mình không buộc phải chịu đựng chúng bởi chị đã không chọn chúng, chúng luôn là những người xa lạ. Những lời lẽ đó khiến tôi bị sốc. Phải chăng người ta có thể tìm thấy một người đàn ông có hình thể tuyệt đẹp, ngoại trừ nốt ruồi trên cằm khiến ta nhăn mặt và đôi cẳng chân không hề có lông khiến máu chúng ta đông lại, nhưng phần còn lại, đó là người đàn ông đẹp nhất thế gian? Cũng ngoại trừ luôn những ngón tay quá chuối mắn và đôi mắt xấu điên của anh ta màu hạt dẻ chứ không phải xanh lơ. Ý tôi là, theo tôi được biết lũ trẻ không phải phụ kiện tháo lắp được của một ngài ngốc. Tại sao trong trường hợp này không lựa chọn những cuộc hẹn chóng vánh từ năm đến bảy giờ theo truyền thống cho phép chị ta tận dụng xác thịt anh ta mà không buộc phải nhận về mình những thứ xấu xí kia? Thay vì kiên nhẫn làm việc để giành được cảm tình từ những người ruột thịt của tình yêu lớn trong đời mình, chị ta lại muốn đóng sập cánh cửa tim mình trước mũi họ. Không ai yêu cầu chị ta nhận nuôi lũ trẻ đó kia mà, chỉ là cư xử với chúng với nhận thức đầy đủ về hoàn cảnh của chúng những đứa trẻ đang phải chịu cảnh xa cách bố, và chịu đựng sự gần gũi này với một phụ nữ xa lạ đáng ngờ trong một môi trường thù nghịch bởi lẽ mẹ chúng hẳn đã tiêm nhiễm cho chúng điều ấy. Liệu có khó đến thế không nếu tự đặt mình vào vị trí của chúng? Nếu người phụ nữ này có khả năng tỏ ra nhã nhặn một cách hèn hạ với đồng nghiệp ở văn phòng mà trong lòng thực sự không thể thương nổi họ, tôi chắc chắn rằng nếu cố gắng một chút, chị ta cũng có thể làm vậy với những đứa trẻ đáng lẽ là con của chị ta. 17 GIỜ 15 A ha, rốt cuộc chúng tôi đã đến được lâu đài! Chúng tôi vừa tiến vài bước vào bên trong thì đã phải men theo những cầu thang bằng đá thời Trung Cổ dẫn lên theo hình xoáy trôn ốc chật hẹp để tiếp tục chuyến tham quan. Tài tình thật đấy, những cầu thang này! Không, nhưng tôi sẽ nhớ chúng lắm cho mà xem. 17 GIỜ 25 Để leo từ tầng này lên tầng khác phải đổ mồ hôi trong vòng nửa tiếng đồng [32] hồ. Cuộc leo đỉnh Machu Picchu nếu đặt cạnh điều tôi đang phải chịu đựng sẽ chỉ còn là leo vài bậc cầu thang trong Liên hoan phim Cannes. Hơi thở của tôi phả ra một luồng khí loãng giống như dung nham nóng chảy trong khi tôi vừa leo hàng triệu bậc thang vừa nghẹt thở vì kiệt sức. Hồi còn học trung học, giáo viên thể dục của tôi thường hét “Hãy tìm hơi thứ hai của em! Hãy tìm hơi thứ hai của em!” Cần phải làm nhanh, bởi tôi đã đánh mất hoàn toàn hơi đầu tiên. Tôi chợt nhận ra rằng tôi là người duy nhất than vãn chính xác hơn là “người ta” giúp tôi nhận ra điều đó. Tôi có thật sự lười biếng như ban nãy đã thử tự châm biếm trong khi than thở với Diane không? Tôi phải quan tâm đến vấn đề này mới được. Một ngày nào đó. 17 GIỜ 30 Chúng tôi hào hứng thăm thú từng tầng một. Henri cố tình để tôi lạc một hai lần bằng cách thì thầm với lũ nhóc “Này, tới đây, chúng ta sẽ bỏ mẹ lại!”, nhưng mẹo đó không hiệu quả, bởi tôi chạy khắp nơi cho tới khi tìm ra cả bọn. 17 GIỜ 40 Tầng này được bố trí thành phòng triển lãm tranh nơi như thường lệ, bức tệ nhất đặt cạnh bức đẹp nhất. Một vài bức tranh đẹp đến sửng sốt. Chúng tôi dừng chân ngắm chúng thật lâu và cảm thụ. Những bức tranh khác thật xấu xí và quá hão huyền. Thường thì đó là nghệ thuật hiện đại. “Hiện đại” rõ ràng là từ dễ thương để nói “nực cười” mà không khiến những khách mua tiềm năng khiếp sợ. 17 GIỜ 55 Tầng thứ ba, ngạc nhiên thay, chúng tôi lọt vào một căn phòng toát lên vẻ thanh bình. Trong một căn phòng nhỏ tường làm từ đá đẽo, trần cao, chúng tôi phát hiện một dạng thư viện các loại sách viết về vùng để các khách tham quan tùy nghi sử dụng. Những chiếc gối dựa với màu sắc rực rỡ được đặt ngay dưới sàn, rải rác thêm những băng ghế và ghế bành mời chúng tôi nghỉ chân. Vài người đang ngồi, số khác đang đọc sách, một vài người nữa đang trò chuyện. Chúng tôi ngồi xệp xuống, hài lòng và những đôi chân đau nhức, đấy là với riêng tôi, nếu chuyện này khiến ai đó quan tâm. Ngay trước mặt chúng tôi là một chiếc bàn thấp bằng gỗ màu nâu phủ một lớp gỉ đồng, bên trên bày một bàn cờ lộng lẫy. Thật khó tin. Tôi không thể hình dung một nơi tương tự ở Paris, tất nhiên sẽ có những quân cờ bị đánh cắp, những chiếc gối tựa bẩn thỉu và cũ nát, những cuốn sách với những trang nhàu nát. Nơi đây, thậm chí không cần đến camera giám sát, đơn giản là lòng tin ngự trị. Henri đặt ra cho tôi một câu hỏi vô lý. Anh hỏi liệu tôi có biết chơi cờ không. - A haaa! Tôi đáp, em không chỉ biết chơi cờ mà anh còn phải dè chừng em nữa kia! Mắt anh long lanh khi đáp lời - Bà xã ơi, em chuẩn bị cầm chắc phần thua đi. Anh sẽ đè bẹp em, đánh cho em thua tan tác... - Thật thế sao? Còn em thì tệ hơn nữa kia, em sẽ... Đang ngồi thoải mái trong chiếc ghế bành, Henri liền giơ tay lên cắt ngang đà hủy diệt của tôi. - Khoan đã, trước tiên anh muốn đặt cược đã. Chúng ta cược gì nhỉ? Cược sự im lặng của em trên suốt quãng đường về nhé? - Khồng, quá dễ, ta sẽ đẩy mức cược lên cao hơn. Thỏa thuận là nếu em thắng... không, xin lỗi, khi em thắng, em muốn rằng... Chúng tôi bàn, chúng tôi cứ bàn, và trong thời gian đó, một cậu bé đã ngồi vào trước bàn cờ và rủ Héloïse chơi một ván, con bé vui vẻ nhận lời. Thế là xong! Henri đã thoát nạn. 18 GIỜ 15 Nghiêng người nhìn qua vai con bé, chúng tôi say sưa theo dõi ván cờ giữa Héloïse và cậu nhóc. Thằng nhóc chơi siêu quá! Tôi hài lòng nhận ra rằng Héloïse phòng thủ không hề tệ, ngay cả khi con bé càng lúc càng để mất nhiều quân cờ. Tôi muốn cổ vũ con bé nhưng lại sợ bố mẹ cậu nhóc hiểu sai. Ôi, thôi kệ đi. Tôi rỉ tai con bé - Cố lên con yêu, con chơi tuyệt lắm. Có điều, tôi thấy tiếp tục với câu “nào, cho thằng nhóc lùn tì ấy biết thế nào là thất bại thê thảm đi, hãy xứng đáng là con gái mẹ!” thì hơi lạc điệu. Bởi lẽ mẹ cậu nhóc cũng đang theo dõi ván cờ và mỉm cười hiền từ. Khi Héloïse bắt đầu mất hơi quá nhiều quân để chuyện đó có thể đơn giản là tình cờ, bà mẹ bắt gặp vẻ mặt tôi bèn quay sang rỉ tai tôi - Chị đừng lo, con trai tôi vô địch cờ quốc gia lứa tuổi nhi đồng đấy... Tôi thở dài tới mức bụng thót lại vừa size 38. Tôi tranh thủ truyền đạt lại cho Henri - Anh nhìn cậu nhóc chơi thế nào mà học hỏi đi, chàng lùn, việc này sẽ có ích cho anh nếu một ngày nào đó anh muốn đối đầu với em. Không bao GIỜ bỏ lỡ dịp gây bất ổn tâm lý đối thủ khi ta có ít cơ hội đánh bại anh ta. 20 GIỜ Diane và Henri đã hòa thuận ra ngoài tìm cửa hàng McDo. Vậy là tôi có dịp trải qua chút ít thời gian riêng với hai nhóc nhà mình. Đáng ra chúng tôi phải ngồi trên tràng kỷ phòng khách để chuyện phiếm nhưng chẳng lấy đâu ra tràng kỷ. qua phòng bếp, chúng tôi hẳn có thể ngồi vào bàn trước một ly lớn thứ gì đó bất kỳ, nhưng trong bếp chẳng lấy đâu ra bàn hay ly cốc. Hễ rời khỏi Paris, đó luôn là dịp hoặc chẳng bao GIỜ được là dịp hít thở không khí trong lành ngoài vườn, trừ có điều hình như mảnh vườn này chưa được khai khẩn kể từ thập niên 50. Còn nếu muốn ra ngoài dạo một vòng, với tốc độ nguội của đồ ăn McDo, chúng tôi nhiều nguy cơ sẽ lỡ mất thời điểm hai bố con nhà Boublil quay về. Vậy nên tôi đành dọn cho mình một chỗ giữa những cuốn Tạp chí Picsou, những cuốn Totally Spies và Thỏ Jojo, đống bút dạ, bút chì màu, chó bông và gấu bông của hai công chúa nhà mình đang vương vãi khắp giường. 20 GIỜ 10 Tôi. - Nào các cô gái, kể cho mẹ nghe đi. Héloïse đang viết tên mình lên tấm thẻ mật vụ quà tặng kèm cuốn Nhật báo Mickey. - Chuyện gì hả mẹ? Tôi. - Sao nhỉ, mẹ không biết nữa. Kể cho mẹ nghe cuộc sống của hai đứa đi. Mọi việc ở trường ổn chứ? Margot. - Mẹ ơơơi! GIỜ đang là kỳ nghỉ mà, làm gì còn trường học nữa! Tôi. - Phải, mẹ thừa biết ấy chứ, nhưng... các con có nhớ bạn bè không? Margot. - Ý mẹ là Juju, Philou, agla, Lu, Trạm kiểm soát và Églan ạ? Tôi. - Ơ... Những ai vậy? Margot. - Mẹ ơi! Mẹ biết quá đi chứ! Mới sáu tuổi đầu mà con bé đã nói chuyện với tôi như thể đã mười sáu. Các bạn con Juliette, Philippe, Aglaé, Lucas, Basile và Églantine! Tôi rất thích khi Margot nói tắt những từ con bé sử dụng. Qua miệng con bé, món mì spaghetti bolognais món con bé ưa thích trở thành spaguett’bolo, khăn mùi soa thành mui sờ, và cặp xách được đặt lại tên là cặp xờ. Đôi khi, con bé đạt tới ngưỡng tạo ra một thứ ngôn ngữ mới khi bảo tôi “Mẹ à, con mặc pyj để đi ngờ, mẹ làmơ vặn nhỏ ti nhé.” Tôi. - Thế còn con, Héloïse bé bỏng? Héloïse đang vẽ chân dung mình vào vị trí ảnh trên thẻ mật vụ. - Con ấy ạ? Không có gì cả... À mà có đấy ạ! Bạn con, mẹ biết không, Helena ấy mà? Vincent tỏ tình với Helena đấy. Ôi trời. Thôi xong, đã bắt đầu xuất hiện những phi vụ tình cảm rồi sao? Không phải ở tuổi lên chín đấy chứ? Trong lúc miệng bọn chúng vẫn còn đầy răng sữa? Tôi cảm thấy sẽ phải theo dõi Héloïse thật sát sao. Trong lúc chờ con bé đủ chín chắn cho việc này. Ít nhất là cho đến năm con bé... ba lăm hoặc ba sáu tuổi. Tôi. - Rồi... e hèm... hai bạn ấy hôn nhau hay chỉ mới nắm tay thôi? Héloïse bĩu môi vẻ ghê tởm. - Không hề! Mẹ biết Helena đã làm gì khi Vincent tỏ tình với bạn ấy không? Tôi. - Không, làm gì kia? Héloïse. - Bạn ấy chộp lấy Vincent, ép vào tường rồi tung chân đá liên hồi! Tôi ngạc nhiên. - Nhưng tại sao Helena lại làm vậy? Héloïse ngước mắt nhìn lên trần như thể chỉ số IQ của tôi chỉ ngang bằng con chó bông của con bé. - Mẹ động não đi, làm vậy là để ép Vincent! Tôi cười lăn. - Nhưng... Nhưng ép một cậu trai đâu phải là ép cậu ta vào tường! Ahahaha... Thấy vẻ tức khí của con bé, tôi liền bình tĩnh lại tức khắc. Hừm. Nói mẹ nghe nào, con yêu, còn con thì bọn con trai... Héloïse. - Con ấy hả, con thích những đứa con trai có tóc tạo thành một chỏm trên gáy. Tôi. - Con có thích bạn trai nào học cùng trường không? Héloïse. - Có ạ, có vẻ như bạn ấy rất thích con. Bạn ấy thường gây chú ý mỗi khi con đi ngang qua! Con bé cười bò. Vả lại, trước khi đi nghỉ, con đã tới gặp bạn ấy trong GIỜ ra chơi và bảo “Thôi nààào, được rồi, bỏ qua đi, tớ hiểu là cậu phải lòng tớ rồi mà.” Tôi cố nén để khỏi phì cười. - Rồi sao? Héloïse. - Thế là bọn con làm quen. Bọn con ngồi trên một băng ghế và kể cho nhau về cuộc sống riêng. Tôi tò mò. - Hai đứa nói với nhau những gì? Héloïse. - Bạn ấy kể với con rằng ở nhà chán chết đi được, mẹ bạn ấy lúc nào cũng nấu món cơm và thịt bò băm, còn con bảo với bạn ấy là ở nhà mình vẫn ổn, chúng ta ăn cả khoai tây chiên và mì nữa. 20 GIỜ 22 Tôi vẻ thản nhiên. - Này, các cô gái... các con nghĩ sao nếu mẹ kết hôn với chú Henri? Hai cô con gái nhỏ đang hết sức bận rộn của tôi lập tức ngẩng đầu lên, nụ cười vui sướng rạng ngời trên gương mặt chúng. Héloïse giơ ngón tay út áp vào tai vờ như đang nghe ngóng rồi thông báo - Ngón út của con vừa bảo rằng nó cực kỳ hài lòng! Tôi hoan hỉ quay sang nhìn Margot. Con bé giơ ngón tay cái áp vào tai, ngón trỏ, ngón giữa, như thể mỗi ngón trên bàn tay đều đang trả lời con bé, mỗi lần như vậy lại “Được! Được!”. Thế nên cả thảy có mười lần. 13. Nước biển dâng. Hình như gọi là thủy triều Triều lên và triều xuống khiến tôi “phát ngán”. Raymond DEVOS. THỨ NĂM 21 THÁNG BẢY - 8 GIỜ 45 Tôi... tôi đang mơ. Ôi không, hãy nói là tôi đang mơ đi. Trời đẹp! Phía chân trời không một gợn mây! Điều này có nghĩa là chúng tôi có thể tận hưởng một ngày đẹp trời bên bờ biển chăng? Lần thứ hai kể từ khi chúng tôi tới đây? Hạnh phúc quá đỗi. Nhanh nào, tất cả mọi người lên đường trước khi mặt trời đổi ý! 10 GIỜ 09 Tôi đã nói “nhanh nào”. 10 GIỜ 35 - Thế nào? Ghế sau tất cả mọi người đã cài chắc dây an toàn rồi chứ? - VÂÂÂÂÂÂng!!!! giọng lí nhí. - Mẹ ơi, mẹ quá đáng ghê. - Ai vừa nói thế?! 11 GIỜ 02 Chúng tôi lái vòng vèo ít ra đã ba tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy biển đâu. Rốt cuộc Henri đã tìm ra từ đời thuở nào rồi ba cọng tảo, một vũng cát, và anh hài lòng. Nhưng tôi thì không. Tôi muốn một bãi biển, một bãi biển thực sự, một bãi biển đông đúc với đầy những dù che nắng và những người bán bánh rán rao hàng và những chiếc khăn tắm trải khắp nơi và... 11 GIỜ 05 Rốt cuộc tôi nhận ra rằng Bretagne có lẽ không phải một ý tưởng siêu đẳng cho loại kỳ nghỉ này. 11 GIỜ 10 Bởi lẽ khi xuất phát, chúng tôi định lần theo dấu vết những hiệp sĩ Bàn tròn... định lạc trong cánh rừng Brocéliande... định gặp những đạo sĩ, những đá đài... 11 GIỜ 12 Vả lại Miguel đã cho chúng tôi mượn ngôi nhà nằm cách tất cả những nơi chốn huyền thoại đó những ba trăm cây số. 11 GIỜ 15 Nên nhớ, để lặn ngụp trong siêu tâm linh, tôi có thể luôn bật ti vi và miệt mài theo dõi những xê ri truyền hình ưa thích 4400, Đồng cốt và... Những bà nội trợ kiểu Mỹ cũng vậy. Bởi lẽ với cuộc sống không tưởng của những người nội trợ xuất hiện trong đó, người ta cũng tìm ra mặt siêu phàm của bản thân. 11 GIỜ 20 Cuối cùng cũng thấy một bãi biển. Hoàn toàn hoang vu tuyệt nhiên không một bóng người. Với biển xa đến nỗi giống hệt một ảo ảnh giữa sa mạc cát. Thôi nào, sẽ ổn thôi. 12 GIỜ 27 Và ai sẽ là người cáng đáng công việc lao dịch là đi mua bánh sandwich và kem ở quầy bán đồ ăn nhanh cách đó mười bốn cây số dưới cái nóng như đổ lửa? Bạn thử đoán xem. 13 GIỜ 40 Mặt trời chiếu rát và... ghê rợn làm sao! Trong cái túi to đùng chất đầy khăn tắm, xô và kính râm mang theo, tôi nhận ra là mình đã quên nhét vào kem chống nắng! Ái ái ái! Có nghĩa là về mặt kỹ thuật người ta không thể giận tôi chuyện này được tôi đã mang theo toàn bộ đồ đạc trong nhà ngoại trừ kem chống nắng. Henri, luôn có thế mạnh trong việc ăn nói, không bỏ lỡ dịp lưu ý rằng tôi thật vô trách nhiệm khi ra ngoài mà không đem theo kem chống nắng. Ơ hay! Chúng tôi đâu có đang ở giữa Sahara, chúng tôi đang ở Bre-ta-gne đấy chứ! Có nghĩa là theo thống kê, chúng tôi có nhiều khả năng sẽ ướt lướt thướt dưới trời mưa chứ đâu phải bị cháy nắng. Thật may, QUÁ MAY, tôi đã tìm ra một thỏi kem chống nắng chỉ số 20 ở một trong số những ngăn bí mật của túi xách, giữa những bông băng, khăn ướt tiệt trùng, băng vệ sinh, băng dính chống mụn, mấy vỉ aspirin, huyết thanh sinh lý một liều, vân vân... mà tôi khệ nệ xách theo khắp nơi. Nếu một người lạ lục túi xách của tôi, người đó hẳn sẽ ngỡ chiếc túi thuộc về một nữ y tá điên trong phim Misery chuyên tiêm thuốc trong các bệnh viện để tra tấn những văn sĩ nổi tiếng. Loại này bôi không tiện lắm kem chống nắng dạng thỏi vốn được chỉ định để bôi mũi và hai gò má khi ta trượt tuyết, tôi liền bôi lớp dày lên vai, gáy và vùng chữ T trên mặt mỗi người. Rất nhanh chóng, chỗ kem còn lại không đủ để bôi cho tôi. Mặc kệ, tôi rám nắng một chút càng tốt. Vả lại tóc tôi đang màu nâu. Không phải tôi làm điều đó thiếu cân nhắc mà dù sao thì tôi cũng được bảo vệ về mặt di truyền rồi. Chỉ có vụ lông lá là tôi không theo di truyền thôi... 14 GIỜ 29 Xuất hiện một vài dấu hiệu đầu tiên của cơn đau bụng giữa những thành viên của đàn lông sẫm trong đó có tôi. Ngốn sandwich phết mayonnais trong thời tiết nắng nóng như thế này có phải là khôn ngoan không nhỉ? Chúng tôi sẽ biết câu trả lời ngay sau những trận nôn đầu tiên. 16 GIỜ Nước biển dâng. Hình như người ta gọi là thủy triều. Hiện tượng này khá lý thú. Ở Paris, khi sông Seine dâng nước thường là dâng lên cao. Hoặc giả có biển Địa Trung Hải, thực tế hơn một khi đã tìm thấy chỗ trải khăn tắm thì suốt cả ngày hôm đó bạn không phải di chuyển đi đâu nữa. Vấn đề duy nhất bạn gặp phải là tìm ra một chỗ trải khăn tắm khi xung quanh vô cùng đông đúc. Còn ở đây, biển, vả lại người ta gọi đó là đại dương thì đúng hơn, ta nhìn nó tiến tới mà phát buồn cười. Ta có thời gian để bước lùi lại... ta có thời gian... tõm, ta lội bì bõm, ta bơi ngửa, quá đã, ta té nước vào mặt nhau, á à, ta hét “Để ý kính áp tròng của em đấy, khỉ thật!”, tóm lại là ta chơi đùa thỏa thích. Thế rồi đùng một cái, tôi nhận ra rằng bãi biển đã đông hơn hẳn so với lúc chúng tôi đến. Kỳ lạ thay, tôi nhận ra rằng khăn tắm của chúng tôi nằm gần bờ sóng nhất. - Henri, anh thấy rồi chứ? Đúng, Henri đã thấy những con sóng nhấn chìm đống tạp chí của chúng tôi, liếm vào những đôi giày vải đế cói của chúng tôi, dìm ngập túi xách của chúng tôi... chúng tôi chạy vắt chân lên cổ để kịp cứu vãn thứ gì hay thứ đó. Để sau đó chất đầy vào cốp xe một khối nhão nhoét những thứ ướt sũng và lấm cát. 19 GIỜ Tôi nghĩ chúng tôi hẳn là những kẻ duy nhất trên hành tinh này bị cháy nắng tại Bretagne. Và không phải cháy nắng kiểu bình thường đâu nhé. Kiểu vằn vện kia! Đúng thế, bởi chỉ những chỗ tôi bôi kem chống nắng là được bảo toàn một cách kỳ diệu. Những chỗ khác thì cháy sém. Lưng Héloïse và Margot bị nướng chín, còn Diane nằm ngửa với tờ tạp chí che trên mặt thì hai chân bị cháy nặng nhất, về phần Henri và tôi... hai con tôm hùm với vài mảng da nguyên vẹn chỉ hơi ửng hồng lên đây đó. Nhìn bề ngoài hết sức đặc sắc. 21 GIỜ Trong phòng khách, những kẻ lực lưỡng nhấm nháp một tách trà nóng bỏng trong khi đám gầy còm đi tắm. Thực ra đó không phải là tách mà là những chiếc cốc sứ chúng tôi mua trong một cửa hàng “đồ lưu niệm Bretagne” rộng mênh mông, như những kẻ dễ bị phỉnh phờ hoàn hảo tới từ Paris. Chúng tôi dùng trà cùng một hộp to bánh quy bơ cứng Bretagne. Nếm thử ẩm thực địa phương luôn là một việc thú vị. Thí dụ chúng tôi đã khám phá ra rằng, ở đây, tất cả các nhà hàng đều gói các món ăn của mình trong bánh kếp. Ban đầu chuyện đó có vẻ kỳ lạ, nhưng chúng tôi làm quen hết sức nhanh chóng với những gói quà ẩm thực này. nên nhớ làm thế hiệu quả hơn nhiều. Thay vì tự hỏi “Hôm nay mình ăn gì cho ngon?”, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề “Mình ăn gì đây?” Tôi hãi hùng khi hình dung ra một món pha trộn giữa ẩm thực Do Thái Tây Ban nha và ẩm thực Bretagne nếu may mắn, ta sẽ vớ phải một chiếc bánh quy cứng bọc ngoài một phần ra gu rau. Trong trường hợp ngược lại, ta sẽ phát hiện khi đã quá muộn rằng món bánh kếp của mình nhồi đầy hỗn hợp ớt nghiền trộn dầu ô liu. Ác mộng. Các loại bánh ngọt của vùng cũng ngon tuyệt. Nhất là khi ta thích bơ với những dấu tích của bánh ga tô bên trong. Nói gì thì nói, những món tráng miệng ngon nhất không bao giờ light. Hoặc giả sẽ có trái cây, nhưng như thế đâu được gọi là món tráng miệng nữa, mà phải gọi là chế độ ăn kiêng. 21 GIỜ 03 Tôi. - Anh nói xem, nếu chúng ta... ừm ừm... Henri. - Nếu chúng ta làm sao? Tôi. - Thì anh biết đấy... Nếu chúng ta... em không thể nói ra từ ấy được, bởi anh còn chưa chính thức ngỏ lời với em, vậy thì em còn chưa chính thức biết chuyện mà. Henri mỉm cười. Tôi. - Dù thế nào anh cũng sẽ phải học nhảy điệu valse, để nhảy mở màn buổi lễ ừm ừm đó. Henri. - Anh ngăn em lại ngay đây. Đời anh chưa từng học nhảy và giờ không phải lúc anh bắt đầu. Tôi. - Gì kia, kể cả trong lễ trưởng thành của anh sao? [33] Henri. - Niet . Lúc ấy anh chui vào một góc phòng chơi bài cùng các [34] anh em họ trong khi khách mời nhảy điệu hora. Tôi hơi lo lắng . - Ý anh là anh sẽ không bao giờ nhảy cùng em, ngay cả khi chúng ta ừm ừm sao?! Henri. - Ôôôi không. Tôi giễu cợt. - Ý anh là em buộc phải nhảy với các bạn trai của anh... kể cả với Tom, cái gã đẹp trai nhất mà em từng thấy trên đời - và chỉ không nhảy cùng anh thôi sao anh yêu? Henri. - Nếu em muốn vậy thì anh cũng kệ. Mọi người trông thật buồn cười mỗi khi nhảy, nhìn họ anh thấy thương lắm. Tôi bắt đầu nhún vai nhảy điệu twist và không rời mắt khỏi anh. Henri. - nực cười. Tôi tiến hành một loạt những chuyển động lai tạp giữa nghiền khoai tây, điệu madison và claket. Henri. - Nếu anh quay phim rồi gửi cuốn băng tới Vidéo Gag, em sẽ không thể ló mặt ra đường mà không bị ném đá đâu. Vừa đứng tại chỗ ngọ ngoạy chân tay, tôi vừa điên cuồng giũ tóc và giơ hai ngón tay thành hình chữ V trước mắt mình. Henri. - N-Ự-C-C-Ư-Ờ-I! anh cười vang. 21 GIỜ 30 Tất cả đều đã lên xe! Trưởng đoàn quyết định tặng cho lũ nhóc một điều bất ngờ. Trong kỳ nghỉ này, người đàn ông có bộ răng thỏ đã thiết kế trọn một ngày dành tặng cho mỗi người trong bọn tôi. Trong ngày đó, từng người được chỉ định là vua hoặc nữ hoàng , được quyết định chương trình của mười hai tiếng tiếp theo. Nhân vật đó được phép làm mọi chuyện. Chính nhân vật đó được chọn địa điểm chúng tôi sẽ đến giữa những đề xuất được người lớn chọn lọc... và nơi chúng tôi sẽ dùng bữa khỏi cần nói rõ mỗi khi rơi vào ngày dành cho bọn nhóc, đi đến đâu chúng tôi cũng đụng phải quick và McDo. Hôm nay tới ngày của Margot, Henri vừa lái xe vừa giải thích cho con bé hiểu rằng anh đang đưa nó đi thăm một xưởng sản xuất kính lúp. Đối tượng liên quan trực tiếp ra sức phản đối vì con bé coi thường thứ dụng cụ này hầu như ngang bằng với văn hóa bầu bí ở nouvelle-Calédonie. Margot phản đối mỗi lúc một thêm ầm ĩ trong khi Henri ca ngợi giá trị của kính lúp qua các thời kỳ. Trên băng ghế sau, nếu Diane không nghe thấy gì vì vẫn mải mê đeo phone nghe nhạc thì ngược lại, Héloïse bắt đầu lo ngại về những ý tưởng ngông cuồng của chúng tôi. Tôi chọn chính thời điểm đó để chuyển hướng sự chú ý của mọi người bằng cách đề nghị lũ nhóc nhà mình tìm cho Henri một biệt danh. Đúng thế, bởi vì nếu tôi ừm ừm với anh tôi còn chưa nói “đồng ý” đúng không nhỉ và anh chính thức trở thành cha dượng của hai đứa thì bọn trẻ không thể gọi anh là “bố” bởi chúng đã có bố rồi, cũng không thể gọi “Henri” vì như thế hơi thiếu âu yếm. Và Henri, chính thế, rất muốn hai đứa dùng một từ trìu mến hơn để gọi anh. ngay lập tức, các đề xuất vang lên trong một bản hòa âm vui tai. Héloïse đề xuất Doudou, Riri, Tigrou, Mimi... Margot ngắt lời chị với những người nhện, Obi-Wan Kenobi, Vua Sư tử, các đề xuất này đều bị người cha dượng nhất quyết từ chối, hẳn là anh sẽ phải dại dột chấp nhận bị gọi bằng tên thực nếu còn tiếp tục tỏ ra cố chấp như vậy. Tôi bỗng nảy ra một ý tài tình. Nếu chúng tôi tìm cho anh một biệt danh lấy cảm hứng từ những sở thích của riêng anh thì sao? Để xem nào. Ngoài tôi ra thì anh còn đam mê thứ gì nữa nhỉ? Hừm... tin học... Nhưng chúng tôi dẫu sao cũng không thể gọi anh là PC. Nhạc jazz... hừm... Jaja chăng? a ha, không, thô quá, lại còn có nghĩa là say xỉn nữa chứ. Có lẽ là... cờ sudoku chăng? Này, Sudo! nghe giống Sumo quá. Chẳng ra làm sao. Hừm... ít ra thì... Anh mê mật ong... Thôi đúng rồi! Biệt danh của [35] anh sẽ là Miellou ! Lũ nhóc đang phát cuồng nhất trí bỏ phiếu thuận, chỉ thiếu một phiếu của Henri đang vùng lên phản đối cái biệt danh nực cười này, nhưng chúng tôi chẳng quan tâm, chúng tôi có hỏi ý kiến anh đâu. Diane vừa nhắc lại vừa cười lăn lộn - Miellou... Ahaha bố ơi, biệt danh này hợp với bố thật đấy... Miellou ahaha... Này, tôi cứ nghĩ con bé không nghe thấy gì vì đang mải nghe nhạc kia mà? 21 GIỜ 45 Xe đỗ trong một bãi đỗ nhỏ vắng tanh. Chúng tôi đã tới một nơi toàn đá là đá, phong cảnh hoang vu mọc đầy cỏ dại. Đằng xa, chúng tôi nhìn thấy một căn nhà nhỏ nằm chơ vơ. Trong ánh chiều tà, quang cảnh đẹp đến kinh ngạc. Không khí thơm mát, thanh khiết và tràn ngập gió nhẹ từ biển thổi vào. Henri ra hiệu cho chúng tôi đi theo anh. Chúng tôi dạo bước theo hướng ngược lại với ngôi nhà, cho đến khi thấy biển hiện ra. Cách chúng tôi không xa, cuối một mỏm đá nhô ra là ngọn hải đăng. Margot lấy từ trong túi xách nhỏ xinh của con bé ra tấm bưu thiếp chụp hình ngọn hải đăng, từ khi chúng tôi tới vùng này con bé đã mê mẩn tấm bưu thiếp đó. Margot xúc động và bị ấn tượng mạnh khi được tận mắt chiêm ngưỡng công trình này. Tôi nhìn Miellou. Tôi yêu anh. THỨ SÁU 22 THÁNG BẢY - 6 GIỜ 42 Ái ái ái, nóng quá... úi chà... Nhanh tay bôi kem trị bỏng Biafine nào... Để anh im miệng, thoạt tiên tôi bôi thứ đó lên lưng và vai người đàn ông đang càu nhàu rằng toàn bộ là lỗi do tôi anh chỉ việc đi nghỉ cùng với một cô nàng dẫn chương trình dự báo thời tiết thôi. Anh đang nằm dài trên một chiếc khăn tắm trải trên đệm trong khi tôi dùng đầu ngón tay khẽ bôi thứ thuốc mỡ kia lên khắp lưng anh. “Ái ái ái...” người đàn ông yêu dấu của tôi chịu đau kém thế đấy. Sau khi đã được bôi qua loa thuốc mỡ tôi không thể xoa mạnh quá, nếu không anh sẽ lại kêu “ái”, Henri khó nhọc nằm ngửa ra để tôi xoa bụng cho anh lần nữa. Kem lẫn vào lông bụng anh, chuyện này chẳng tiện cho lắm và anh hầu như không đỡ được bao nhiêu. Tôi để mặc anh cằn nhằn và vặn nắp tuýp thuốc lại để dành cho tụi nhóc, đợi khi nào chúng dậy tôi sẽ bôi cho chúng. Anh có kể lể đau đớn với tôi thế nào cũng vô ích, anh không buộc phải, không phải sau này mà là ngay lập tức, khoác lên người chiếc áo ngực với hai dây áo thít vào mảng da ở lưng và vai bị nung đỏ nóng rát. Tôi nghiến răng khoác lên người thứ dụng cụ chống lực hấp dẫn ấy bằng những cử động chậm rãi và thận trọng, ui ui ui, không phải là không ganh tị với những phụ nữ ngực nhỏ. 7 GIỜ 13 Henri và tôi đã nhất trí. Chúng tôi chơi trên bãi biển vậy là đủ rồi. Hôm nay chúng tôi sẽ ra ngoài đi dạo. Người phủ kín mít. Kể ra cũng giống bầu trời đầy mây chỉ chực đổ ụp xuống đầu chúng tôi vậy. 7 GIỜ 42 Này nhé, hôm nay tôi đã vừa tắm vừa mặt đối mặt với một con nhện. Tôi đã tiến bộ nhiều trong khoản tự kiểm soát từ khi bước chân vào “căn nhà khủng khiếp” này. Nhìn thấy con nhện đúng lúc đang đứng trong bồn để tắm tráng mà tôi không vừa chạy trốn vừa la hét gọi mẹ. Tôi thậm chí còn không hướng vòi sen ra phía nó ý nghĩ xác con nhện sau đó sẽ rơi xuống chân mình khiến tôi nhăn mặt. Tôi vẫn kiên cường, hàm nghiến chặt, mắt không rời khỏi nó. Dĩ nhiên tôi đã rút ngắn thời gian tắm khoảng chín mươi phần trăm thời gian, nhưng tôi đã hoàn toàn vượt qua nỗi sợ. Đến mức hầu như tôi đã có thể vuốt ve con nhện. Không, tôi nói nhảm đấy. 8 GIỜ 06 Thảo luận giữa tôi và Henri trong phòng ngủ, thấp giọng để không đánh thức các con đang ngủ trong phòng đối diện. - Em nghĩ gì thế? - Em nghĩ đó là ý tưởng tuyệt vời nhất của anh từ khi anh nảy ra ý rủ mấy mẹ con em đến nghỉ trong căn nhà của bạn anh, tình yêu của em ạ. - Em bắt đầu chuẩn bị đồ đi, anh đánh thức bọn nhóc rồi thông báo cho chúng biết nhé? - Nhất trí... Chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân vang lên đằng sau cửa, rồi những tiếng thì thào, tiếp đó là những tiếng cười cố nén đang chạy xa dần. Tôi đứng dậy để đi theo Henri, anh đẩy cửa phòng đối diện ra và nhìn thấy hai mái tóc bù xù trên gương mặt hớn hở với nụ cười rạng rỡ. Mái tóc bù xù thứ ba trên gương mặt cũng vô cùng hớn hở lần đầu tiên kể từ khi kỳ nghỉ của chúng tôi bắt đầu, đang cẩn thận xếp tất cả những lọ sơn móng vào túi trang điểm cá nhân. Henri muốn trì hoãn sự sung sướng lại, nhưng tôi đã luồn ra trước anh và hành động nhanh hơn. - Nào các cô gái!! Thu dọn đồ đạc đi, CHÚNG TA RÚT KHỎI ĐÂY!!! 10 GIỜ 45 Thật khó tin khi nhận thấy những chiếc va li được đóng gói nhanh đến mức nào. Hẳn là trong đời lũ nhóc chưa bao GIỜ có động lực mạnh mẽ đến vậy. Nói cho cùng, một vài ngày ở Bretagne không đến nỗi khó chịu như thế ý tôi là, ngoại trừ chỗ nương thân. Đúng ra là kỳ nghỉ ngắn bên ngoài thủ đô này khiến chúng tôi thấy sảng khoái. Chúng tôi đã hít thở bầu không khí trong lành và tươi mát, và khám phá những vỉa hè đường phố sạch đến khó tin. Chúng tôi đã được ngắm hàng đống hoa ở khắp nơi và đi qua những ngôi nhà búp bê duyên dáng. Chưa kể việc đọc những mẩu tin rao vặt trong các báo địa phương khiến chúng tôi cười như nắc nẻ cả một bài báo tường thuật vụ mất trộm radio gắn trên ô tô của ông guillou, vài dòng về con mèo vừa mất tích của bà Le guennec... lướt qua tin về nạn cướp bóc nghiêm trọng!. Nhưng cần phải thừa nhận điều hiển nhiên chúng tôi nhớ những cục phân chó dính dưới đế giày vô cùng. Chưa kể những người dân hiếu chiến, chi phí cuộc sống đắt đỏ, những tay tài xế lời qua tiếng lại, sự thiếu vắng những mùi hương và những bông hoa trong phong cảnh... Các bạn muốn gì nào? Ai cũng có những thói quen nho nhỏ của riêng mình mà. 11 GIỜ Quang cảnh trong xe thật hỗn loạn. Tất cả mọi người đều phát cuồng. Lũ nhóc ra hiệu cho người đi đường qua cửa kính xe trong khi chúng tôi hét váng lên “Tạm biệt nhé căn nhà khủng khiếp!”, “Tạm biệt nhé lũ nhện!”, “Tạm biệt nhé đám bánh sandwich khiến người ta nôn mửa!”, “Tạm biệt nhé bà cụ thích rình mò!”, “Tạm biệt nhé những vết cháy nắng!”, “Tạm biệt nhé con chuột chạy trên mái nhà!”. 11 GIỜ 30 Henri ngắt lời chúng tôi và thú nhận rằng vụ con chuột là một chuyện đùa anh nghĩ ra để dọa tôi. Chưa bao GIỜ có chuột trên mái nhà cũng như ở bất kỳ nơi nào khác. 11 GIỜ 31 Hầy!!! Lần này anh sẽ phải nghe tôi. 15 GIỜ ...BABYILOVEYOUCOOOOME,COOOME, COME INTO MY ARMS, LET ME KNOW THE WONDER OF ALL OF YOOOOUUUUUU... 14. Ôi không, nói là tôi đang mơ đi Tôi nói với mẹ chồng rằng nhà tôi cũng là nhà bà. Bà đáp “Nếu vậy thì xéo khỏi nhà tôi ngay!” Joan RIVERS. - Khoan đã, cậu cho là bà ta đã cố thủ tiêu cậu ư? - Thế cậu định gọi chuyện này là gì nào? Dọn ra cho con dâu một món ăn đáng ngờ mà tự tay bà ta đặt vào mỗi đĩa của tớ, như thể tình cờ? - Nhưng đó là một món ăn bị nhiễm khuẩn à? Tôi hỏi vẻ lo lắng. - Còn tệ hơn thế ấy chứ. Tớ nghi đó là một món gì đó đã rã đông rồi lại cấp đông lần nữa. Tội ác hoàn hảo quá còn gì. Daphné đang thử nâng một quả tạ quá nặng, đặt nó xuống, tháo một vành tạ ra rồi thử lại. Đứng gần cô nàng, tôi tạo dáng với khăn bông vắt vai, chờ cho máy tập nào đó trống. Thế chứ gì? Có ngay một máy đây. Không, máy đó xa quá, chúng tôi sẽ không thể tiếp tục trò chuyện được. Tôi sẽ đợi máy tiếp theo. gần chúng tôi, Roxane, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đang miệt mài tập với máy leo dốc. Tôi cúi xuống thắt lại dây đôi giày thể thao mới tậu, rồi khéo léo chỉnh lại búi tóc củ hành đã gần xổ tung của mình. - Nhưng Gaétan có nói gì không? - Chẳng nói gì cả, cậu muốn anh ấy nói gì nào? anh ấy sẽ lại bênh bà ta như mọi khi thôi. - Cả khi đã nhìn thấy chuyện xảy ra với con chó hả? - Đúng thế đấy. Anh ấy cho rằng không phải như thế, rằng con chó của bố mẹ anh ấy bị viêm ruột thừa cấp, chuyện chỉ có vậy. Anh ấy không muốn nghe chuyện tớ đã đẩy cho con chó cái món đáng ngờ mà mẹ anh ấy trút vào đĩa tớ, và ngay sau đó thì con chó bắt đầu đau quằn quại... - Kinh khủng quá! - Thì đó, cậu đã nhìn thấy bà mẹ chồng nào như... - Không, ý tớ là con chó kia! Tội nghiệp nó... Roxane ngắt lời tôi - GIỜ thì cậu sẽ làm gì nào? Daphné đặt quả tạ xuống rồi đứng dậy. - Tớ chẳng có nhiều lựa chọn, trừ khi đem con chó đi mổ khám nghiệm để chứng minh những lời buộc tội của mình là có cơ sở. Nhưng bác sĩ thú y bảo tớ là không thể mổ khám nghiệm một con vật còn sống nhăn như thế... Cô nàng dùng chiếc khăn bông trắng mềm mại chấm chấm mồ hôi trên trán, nhìn quanh một lượt tìm máy tập nào đó còn trống. Tiếc là các máy đã kín người tập cả rồi. Roxane giảm tốc độ máy trước khi ngừng hẳn. Khi bước xuống, cô nàng thấy hơi váng vất trong người. - Tớ mất hẳn thói quen sử dụng thứ dụng cụ tra tấn này rồi..., cô nàng nhận lỗi. Tôi nghĩ bụng “Mất hẳn dù sao cũng còn hơn là chưa biết đến bao giờ”, nhưng hết sức tránh nhấn mạnh vào ý đó. Ra tới phòng gửi đồ, Daphné vẫn luôn miệng kêu ca phàn nàn về bà mẹ chồng xấu tính. Cô nàng cáu kỉnh mặc lại chiếc quần jean bà bầu vì bụng vẫn chưa ngót đi tẹo nào, trong khi Roxane đã tắm xong và đang chải tóc. - Tớ ngán mụ già ấy lắm rồi, ngán lắm, ngán lắm, ngán lắm. Tớ kết hôn với con trai mụ chứ có phải với mụ đâu! nếu mụ còn giở dói mắng mỏ tớ, thề với cậu là tớ sẽ... - Cậu sẽ làm sao? Chẳng làm gì hết. Chẳng có gì để làm, chừng nào Gaétan chưa sáng mắt ra... Nhưng Daphné nào có nghe tôi. Cô nàng vẫn liến thoắng kể lể. - ... GIỜ thì mụ đã kịp chiếm luôn nhà tớ rồi, mụ bảo ở bên thằng cháu bao lâu cũng là chưa đủ! Nhưng các cậu hãy nói là tớ đang mơ đi! Rồi cả ngày phải chứng kiến mụ giật dây mọi việc nữa chứ! Mụ giật phắt thằng bé khỏi tay tớ để chỉ cho tớ cách bế ẵm, hễ tớ dùng khăn ướt để lau mông thằng bé là y như rằng, mụ la bai bải như thể thằng bé bị bạo hành, mụ còn đòi tớ phải cai sữa mẹ để mụ cho thằng bé bú bình... Cậu có hiểu không? Mụ già này làm tớ tức chết đi được!! Vừa chỉnh lại thắt lưng tôi vừa cố chen ngang bằng một câu đùa - Cậu biết người ta nói “mẹ chồng tớ không đến ăn bữa tối nay đâu” bằng tiếng anh thế nào không? Người ta nói “Yessss!” Tôi kết thúc câu xỏ xiên của mình bằng một tràng cười giòn giã, định bụng khởi xướng cho cả hội cười theo, nhưng mà nào có ai. Daphné lại càng cáu tiết. - ... Lại còn những nhận xét đầy ác ý về chuyện tớ tăng cân nữa chứ... Nhưng mụ già ấy đã nhìn lại chính mình chưa thế?! Mặt mũi nhăn nheo có khác gì táo ngâm thuốc bắc đâu?! Chàng ngốc nhà tớ thì cấm có dám nói lại mẹ câu gì. Tớ vừa cáu lên là chàng bảo ngay “a ha, em thấy chưa? Chính em đang cáu bẳn chứ mẹ có làm gì em đâu?”... Tất cả những gì mụ già ấy làm là LÀM PHIỀN TỚ. - Đề cao cảnh giác với thể loại đàn ông có thể xoay chuyển tình thế theo hướng có lợi cho bản thân ngay cả khi họ sai lè ra nhé. Đó là loại đàn ông nguy hiểm nhất. Họ biến chúng ta thành lũ dở người, và khiến niềm tin của kẻ khác bị lung lay chính là cách đầu tiên để giành quyền kiểm soát, tôi vừa nói vừa thoa phấn má. - Gaétan ấy hả? Cái thằng cha thậm chí còn không thể kiểm soát nổi cái dao cạo sao cho mặt mũi khỏi xước xát ấy hả? Không đâu, với chàng ấy thì chẳng có gì phải sợ hết. V ì tớ sẽ phải ra tối hậu thư cho chàng hoặc là chàng nói chuyện với mẹ chàng, hoặc chính tớ sẽ nói. Mà tốt hơn cả cho mụ già ấy là chàng tự đi mà làm chuyện đó... - Nói tớ nghe xem, cậu có quen loại đàn ông thường nói với vợ mình “Ôi không, anh không có gì phản đối các thành viên trong gia đình em cả. Bằng chứng là anh yêu quý mẹ chồng em gấp trăm lần so với mẹ vợ anh ấy chứ.” Ha-ha-ha-ha... - Chính xác là cậu đang định làm gì thế hả? - Tớ đang cố gắng khiến cậu đổi ý. - Xin lỗi nhé, nhưng cách đó không hiệu nghiệm. Roxane với vẻ mặt tươi rói và nuột nà, vai đeo túi, liền chen ngang. - Tớ sẽ khiến cậu đổi ý. Nghe cho rõ đây chuyện đã xong xuôi đâu vào đó, tớ đã phản bội Nicolas rồi. Úi chà chà. Nhưng cô nàng này làm thế nào để luôn có cách lôi kéo sự chú ý về mình thế nhỉ? Ồ, mà cũng mặc xác thôi. - Không phải vậy chứ?! Kể đi xem nào!! Roxane đã ngoảnh lại, và ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Tôi chỉ mất một phần mười giây đã giải mã được toàn bộ những gì ánh mắt cô nàng hàm chứa và có thể phục dựng diễn biến đầy đủ của buổi tối cô nàng trải qua cùng người tình... Hãy để tôi hầu chuyện các bạn. 15. Em khiêu vũ chứ? Một người đàn ông muốn chinh phục một phụ nữ phải vượt qua núi non trùng điệp, một phụ nữ muốn quyến rũ một người đàn ông chỉ phải vượt qua một bức vách bằng giấy. Ngạn ngữ Trung Hoa. Người đàn ông đó tiến lại gần nàng. Đã quá lâu rồi chuyện tương tự chưa xảy đến với nàng... Chàng điển trai tới nỗi nàng cảm thấy mình sắp quỵ ngã đến nơi. Tuy thế, nàng vẫn mở cửa cho chàng, hừng hực, vô thức, những ý nghĩ cứ chen chúc trong tâm trí nàng. Tuyệt đối tin chắc rằng chuyện ấy nhất thiết phải diễn ra nội trong tối nay. Xúc động, nàng nhìn chàng và thầm nghĩ “Mình sẽ không đổi ý...” Vẫn lặng thinh, đôi mắt chàng dường như đang hỏi nàng “Ta và nàng, hai ta đã đợi khoảnh khắc này bao lâu rồi nhỉ?” - nàng thở dài... Đã rất lâu rồi, quá lâu rồi... Bàn tay nàng nôn nóng vầy vò mái tóc chàng và ngón tay nàng mân mê một lọn tóc rủ xuống trán chàng. Chỉ trong tích tắc, đầu nàng quay cuồng và bụng nàng thắt lại bởi nỗi khát khao cháy bỏng cần được thỏa nguyện. Tối nay, nàng không còn là vợ của Nicolas nữa. Căn nhà vắng ngắt, nàng chỉ có một thân một mình suốt ba ngày trời... Bỗng nàng thấy hừng hực. - Anh cầm túi đi chứ? - Ừ, anh cũng sẽ cầm cả khăn nữa. Lát nữa... Aaaaa... Lát nữa... Ngay lúc này, anh ta dẫn nàng đến một hộp đêm. Đã xa lắm rồi những buổi dạ hội nơi cô có thể đến khiêu vũ thâu đêm. Bởi Nicolas không phải người đàn ông thích đi chơi đêm, nên vì anh, cô đã từ bỏ chuyện đó. Mathias, người hùn vốn cùng chồng cô, đã nắm chặt tay Roxane và đi qua trước mặt tất cả mọi người. Hai gã canh gác đứng tựa cửa một tòa nhà sang trọng. Một kẻ vóc dáng cao lớn mặt mũi bặm trợn như tướng cướp, và một gã nhỏ thó với ánh mắt sắc lẻm, chưng ra một nụ cười choáng lộn kiểu con buôn với những người được gã cho phép bước vào. Mathias vừa bắt tay vừa vỗ vai gã, rồi lùi lại nhường bước cho Roxane. Bên trong tòa nhà vang lên thứ âm thanh đinh tai nhức óc. Thứ nhạc techno pulse được vặn tới mức âm lượng một trăm hai mươi đề xi ben khiến cô thoáng thấy hối tiếc những tiếng gào thét êm dịu của lũ con mình hằng đêm ấy vậy mà bấy lâu cô vẫn không ngừng than vãn cơ chứ. Nơi này tối om, phải mất một lúc lâu mắt mới quen được và nhìn thấy thứ gì đó. Cô đi theo Mathias tới ngồi vào bàn anh ta đặt sẵn cho hai người họ. Một cô bồi bàn xuất hiện, Mathias quay sang vị khách của mình để hỏi cô muốn uống gì mà như hét lên để át tiếng nhạc. Cô cũng hét lên để đáp lời - Thứ gì đó mạnh, tối nay em muốn thật vui! Anh ta mỉm cười với cô, quay về phía bồi bàn và giơ hai ngón tay lên gọi đồ uống - Cho hai Manhattan. Rồi anh ta ngồi tựa vào ghế phô tơi để ngắm cô, vui ra mặt, trong khi cô đưa mắt quan sát khắp phòng. Roxane vừa nhận ra rằng đàn bà lứa tuổi trung niên đặc biệt bị hút theo những chàng sinh viên trẻ tráng hơn là những gã tứ tuần trong xó. Cô quyết định chơi đùa với chiếc váy da ngắn và đôi bốt gót cao đến mức khiến cô cao hơn người đàn ông cùng đi một cái đầu, cô làm sao phải e sợ ai. Có lẽ chỉ trừ cô ả đang nhảy trên bục đằng kia trong trang phục đồ lót lưới hở hang, uốn éo như thể bị một con sán tấn công live. Nhưng Mathias lại quay lưng về phía cô ả. Ngay lúc này, anh đang chào hỏi những chỗ quen biết vừa bước vào hộp đêm. Chủ yếu là các cô gái. Cũng khá lộng lẫy, thường là tóc vàng uốn lọn hết sức cầu kỳ, họ hôn phớt Mathias và công khai lờ đi người phụ nữ ngồi cùng anh. Bồi bàn vừa mang hai ly cocktail ra. Roxane cầm ly của mình uống cạn một hơi. Cô cần vài giây mới kiểm soát được trí óc đang chực nổ tung trong đầu. Không, rõ ràng là cô đã có phần đánh mất thói quen đau đầu nhức óc như trước. Nhưng cũng được. Nào, cũng giống như việc đi xe đạp thôi, làm sao mà quên hẳn cho được. Cô đứng dậy. Cũng vờ như không buồn để ý tới cô nàng đang ngồi lì bên cạnh anh ta, cô đứng như trời trồng trước mặt Mathias, nắm lấy tay anh ta rồi vừa kéo nhẹ vừa hét lên - Anh nhảy nhé? - ... Hả?! - ... ANH NHẢY NHÉ?! Cô dằn từng tiếng thật rõ. N-H-Ả-Y!! - Ồ... EM CỨ NHẢY ĐI, ANH RA SAU! À. OK. Chuyện này không nằm trong dự kiến. Vậy là cô phải lựa chọn. Hoặc là quay lại ngồi bên cạnh anh ta như một đống phân bò và chờ anh ta kết thúc màn tán tỉnh cô nàng kia, hoặc là một mình xông lên chinh phục sàn nhảy. Được lắm. Cầu cho hắn chết đi, cùng với con nỡm kia. Roxane tiến vào đám đông. Cô bắt đầu thong thả cử động vai, tóc, hông, cho tới khi tự thả lỏng và để mình cuốn theo tiếng nhạc. Tuy vậy lại không đủ gây chú ý với gã đàn ông, cũng đang một mình như cô, nhảy trước tấm gương lớn gắn trên một trong những cây cột của hộp đêm. gã trai ra vẻ nghiêm trọng, đổi hết dáng này đến dáng kia, hông đung đưa như một tên bệnh hoạn và không lúc nào rời mắt khỏi hình ảnh mình trong gương. Trông như gã đã tự tìm được cho mình một bạn nhảy tự động hết sức ăn ý vậy. Mà dường như cũng chẳng ai thấy lạ với chuyện đó. Kìa, ngay cạnh Roxane có một gã vừa nháy mắt với cô, cô không hề mơ tí nào. Hoặc giả mắt gã nháy do bị tật. Cô chờ đợi để chắc chắn hơn. Không, không, đó đích thị là một cái nháy mắt, chỉ có điều nó không dành cho cô. Một cô nàng tóc nâu xinh xắn với những lọn tóc phẩy light màu hồng và xanh lá, cạp quần lọt khe ló ra từ chiếc quần âu trắng, vừa tới áp sát và uốn éo tựa vào gã trai. Thêm một chi tiết nữa khiến cô nghĩ rằng họ đã hẹn hò với nhau từ trước miếng kẹo chewing-gum tức khắc được truyền từ miệng người này sang miệng người kia. Một nhóm thiếu nữ vừa hết tuổi thiếu niên trông cực kỳ sành điệu chen bật Roxane ra để len lên trước. Một trong số đó hét vang “TUI THIIIÍCH BÀI HÁT NÀY!!” Cả bọn bắt đầu vừa khoa chân múa tay vừa hát váng theo như lên đồng, cùng lúc liếc mắt sang một lũ nam thanh niên. Có vẻ như màn diễn tình tứ thành công ngoài mong đợi lũ con trai chiếu tướng lại. Đúng lúc Roxane tính nhập hội với đám con gái đã đến nước này thì... , một bàn tay bỗng đặt lên bụng cô. Cô quay lại, là Mathias. Anh ta kéo cô lại gần rồi thì thầm với cô - Xin lỗi vì đã bắt em chờ lâu, người đó là chị dâu anh, chị ta không chịu buông tha anh. Roxane sục sôi trong vòng tay anh ta. Anh ta dìu cô trong một điệu slow hết sức dìu dặt trên nền nhạc house. Môi họ tìm đến nhau rồi quện vào nhau. Roxane vừa vượt qua trở ngại đầu tiên cô đã quên mất mình đang là ai để trở về với con người trước kia. Kẻ đầu tiên tìm ra cô lúc này sẽ giành phần thắng. Bầu không khí xông khói trở nên ngột ngạt, âm thanh ồn ĩ điếc tai, ham muốn của hai người họ đã trở nên quá rõ ràng, Mathias đề nghị đưa cô về nhà. Tiếp đó, mọi chuyện xảy ra rất nhanh về tới tòa chung cư nơi cô ở, Roxane mời Mathias lên nhà. Và bạn biết họ làm tình ở đâu không? Chính trên giường của vợ chồng Roxane! Hừm... ta thường chỉ thấy tình tiết này trong những bộ phim, hoặc trong những cuốn tiểu thuyết tồi. Sao họ dám làm thế trong cuốn tiểu thuyết của tôi cơ chứ?! Tuy nhiên, không vì thế mà họ không tranh thủ, và họ đã làm vậy. Và thậm chí họ còn làm đi làm lại, có lẽ vì họ không hiểu rõ lắm lần đầu tiên. Chúng tôi đã về đến nhà tôi. Henri đã ra ngoài cùng Sacha, họ dẫn lũ trẻ cùng Diane đi xem bộ phim hoạt hình mới nhất của Dreamworks. Cả đoàn sắp về đến nơi nhưng dẫu sao chúng tôi vẫn còn thời gian để nhấm nháp một tách trà trong không gian yên tĩnh. Kỳ lạ thay, Roxane không nói nhiều lắm sau lời thông báo ấn tượng kia. Ra thế đấy! Nếu là để nghe chuyện bới móc về người khác thì quý bà luôn góp mặt ở hàng ghế đầu, nhưng ngay khi cần phải kể chuyện đời tư của mình thì thoắt cái đã chẳng còn thấy tăm hơi bóng dáng quý bà đâu! Daphné ngồi phịch xuống tràng kỷ, lục tìm trong túi xách lọ kẹo Xylitol. Roxane và tôi lấy thêm ghế tựa ra ngồi. Chúng tôi xoay sợi dây mảnh để nhúng túi trà vào tách sứ Bretagne đặt trên đùi. Cô bạn paparazzi tấn công trực diện Hoa khôi Bí mật. - Cậu đã dành thời gian để kể cho bọn tớ nghe về cuộc phiêu lưu tình ái của cậu, nhưng thôi... bọn tớ bỏ qua cho cậu. GIỜ thì kể chi tiết tin hot đi xem nào. - Các cậu bỏ qua cho tớ thì quá tuyệt. Nhưng tớ e là Nicolas thì không bỏ qua cho tớ đâu. - Tại sao? Cậu nói cho lão ấy biết chuyện rồi hay sao? tôi thắc mắc. Roxane đặt tách trà chưa hề nhấp môi xuống. - Không. Nhưng có một chuyện tớ không hề hay biết, đó là lão đang muốn loại bỏ Mathias, lão ngờ rằng Mathias biển thủ công quỹ. Và để thu thập bằng chứng, đoán xem lão đã làm gì nào? - Làm gì? Tôi và Daphné đồng thanh hỏi. - Lão cho lắp đặt micro và camera khắp nơi. quá choáng váng, tôi nhảy dựng lên. Với một phụ nữ khóc váng lên khi chứng kiến một diễn viên hài kịch tắm mình trong mứt anh đào, hoặc hét tướng lên “BẮN HẮN ĐI, NHANH, HẮN SẮP VÙNG DẬY KÌA!!!” trước một bộ phim kinh dị, phản ứng của tôi nhìn chung khá tự nhiên. Daphné chỉ còn biết trợn tròn mắt, miệng cũng há hốc mà không thốt ra nổi một lời, cái cô nàng này. - Khoan đã... khoan đã khoan khoan hẵng hượm, tôi xoa dịu như thể mình đang có năm phút để tìm ra phương án giải cứu thế giới, và muốn vậy mọi người cần cho tôi tập trung suy nghĩ. Cậu có CHẮC là Nicolas đã biết chuyện không? - Không thể chắc chắn hơn. Lão đã cho tớ xem mấy tấm hình chụp từ băng video. - Nhưng làm thế nào mà... tại sao... Được rồi, đến đây thì tôi không thể cố thêm nữa. Cứu với, Bruce Willis! Đến giúp tôi mau! - Nghe này các nàng, chuyện cực kỳ đơn giản. Hình như Mathias có những mối giao du hết sức đáng ngờ liên quan tới công việc, và Nicolas muốn bắt tận tay day tận trán để buộc gã phải từ nhiệm rồi bán lại cho mình cổ phần. Chỉ có điều Nicolas không hề hay biết rằng gã kia, khi cảm thấy gió đã đổi chiều, lại muốn trả đũa bằng cách ngủ với vợ của người chung vốn! Daphné và tôi nhìn nhau bằng ánh mắt rụng rời. Cô nàng Roxane đang dính vào cái mớ bòng bong nào vậy? - Chúng ta nói tiếp xem nào. Cụ thể thì giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Daphné hỏi rất có phương pháp, nhằm che giấu những phản xạ của người đã từng là chủ doanh nghiệp. Cô nàng đỏm dáng đang xúc động cắn môi vẻ đau đớn. - Một tối, tớ và Mathias gặp nhau, bọn tớ uống một ly rồi sau đó tớ ghé qua phòng làm việc để cùng anh ta tìm tài liệu. Văn phòng vắng tanh vắng ngắt... bọn tớ đã làm chuyện đó trên bàn làm việc. Bọn tớ không biết Nicolas đã cho lắp đặt các camera giám sát... Tuyệt. Vậy là nếu nghe không lầm, tôi đã nhìn nhận chính xác về tất cả những điểm kể trên. Chỉ trừ vụ rời khỏi hộp đêm và vụ qua đêm ở nhà Roxane được dự đoán là hơi trái lẽ thường, tất tật mọi chuyện còn lại đều chuẩn không cần chỉnh. Tôi biết cô nàng Roxane bạn chí cốt này quá rõ mà. Những năm tháng chơi cùng, được nối với nhau bằng thứ linh cảm phụ nữ đặc biệt nhạy bén, sẽ luôn làm nên sự khác biệt. Dẫu sao chăng nữa, tạm dẹp thói bắt bẻ từng li từng tí các chi tiết logic tự biện sang một bên, kết quả vẫn vậy họ đã ngủ với nhau. Và chồng Roxane đã biết chuyện. Trời ạ. - Vậy là cậu... bây GIỜ cậu sẽ phải ly dị sao? tôi thận trọng thăm dò. - Ly dị á? nhưng để làm gì? Tớ vẫn thiết tha với tiện nghi sống cơ mà... không, tớ sẽ không bỏ Nicolas đâu. Tôi nhìn Daphné và bắt gặp ánh mắt cô nàng cũng đang hướng về tôi. Ngôn ngữ của chúng tôi là những cú nhướn mày và chớp mắt. Chúng tôi đã hiểu ý nhau. - ... Mà... ờ... Nicolas nghĩ sao về chuyện này? Daphné hỏi với thái độ thận trọng chẳng kém gì tôi. - Nicolas chấp nhận tha thứ sai lầm điên rồ duy nhất ấy, lão ấy nghĩ đó chỉ là một phút giây lầm lạc. Dẫu sao cũng có một điều chắc chắn, đó là lão ấy yêu tớ và không thể mất tớ được! Nói riêng với các cậu nhé, chuyện này cũng bình thường thôi mà... Tôi rất yêu quý Roxane nhưng cũng không hiểu tại sao có những lúc cô nàng khiến tôi phát cáu. Hẳn đây là vụ những ngăn kéo nhỏ mà Henri đã giải thích với tôi. Tôi không nên tìm cho cô nàng cái ngăn có tên là “cô nàng đã khờ còn kiêu”, bởi nếu như vậy thì tình bạn giữa chúng tôi chỉ còn nước chấm hết. Thôi được, lúc này đây tôi sẽ tạm xếp cô nàng vào ngăn “ranh con đồng bóng”. - Vậy thì mọi chuyện cuối cùng cũng đâu vào đó rồi chứ? - Đúng, đúng... theo một cách nào đó, cô nàng vừa đáp vừa ngắm móng tay. Daphné mạnh dạn chen ngang - “Theo một cách nào đó” nghĩa là sao? Cậu đã lừa dối chồng mình, anh ta chấp nhận nhắm mắt cho qua, và cậu hãy còn chưa vừa lòng hay sao? - Có chứ, có chứ... chính bởi vì chuyện đó lại đưa chúng tớ trở lại điểm xuất phát. Tớ nhìn đời mình trôi Qua, và tớ phát chán lão ấy. Cậu muốn gì chứ? Lão ấy quá bình thản, thậm chí chuyện này cũng chẳng khiến lão nổi khùng lên cơ. Tớ thì lại cần thứ gì đó khác... Dào ôi, tôi thì tôi bắt đầu mất bình tĩnh. - Rốt cuộc cậu cần cái gì nào? Một gã đập vỡ đầu cậu để cậu cảm thấy mình tồn tại ư? Cậu đang có một tấm chồng tử tế, thương yêu cậu hết lòng, liêm khiết, một người đàn ông sẵn sàng bỏ qua cho cậu mọi lỗi lầm, như thế đối với cậu còn chưa đủ hay sao? - Nhưng vấn đề đâu phải ở chỗ đó! Vấn đề là lão ấy chỉ quá... dễ đoán. Đó, chính là từ này. Tớ cần niềm đam mê, thảm kịch, tái ngộ, những tiếng kêu la, những cảm giác mạnh... Các cậu không hiểu đâu. Thôi bỏ qua đi. - Tớ quá hiểu là cậu muốn sống lại thời niên thiếu. Nhưng cậu đâu còn là một cô bé nữa, Roxane, cậu đã có năm mặt con và sắp bước sang đầu bốn rồi mà. Cậu không thể cứ nhìn lại quá khứ mà tiếc nuối nữa. Hãy hoạch định giai đoạn này của đời mình đi, thay vì chăm chăm tôn vinh quá khứ như thế! tôi nói bằng giọng của một Rika Zarai đang khuyên dùng một thứ thuốc sắc lọc máu. Roxane nổi cáu. - Thế nào kia? Bằng cách từ bỏ vĩnh viễn ham muốn tớ dành cho lão ấy ư? Bằng cách quên đi viễn cảnh thời gian của tớ chỉ dành để đi ra đi vào chờ lão ấy về nhà, bởi vì bọn trẻ còn phải đi học nên đó là mục đích duy nhất của đời tớ hay sao?! Hết sức bình tĩnh, Daphné ngắt lời cô nàng. - Cậu đã bao giờ tự hỏi liệu Nicolas có thấy buồn chán như cậu không? Roxane bĩu môi khinh miệt. - Nhưng làm sao mà lão ấy phải buồn chán? Ban ngày lão ấy có công việc, tối đến thì có tớ đây rồi. Theo tớ biết thì với lão ấy như vậy là quá đủ... - Không hẳn... - Hôm qua tớ vừa tìm thấy hóa đơn biên nhận một kỳ nghỉ tại Las Vegas cất sâu trong túi áo vest của lão ấy. Thực ra, đó là món quà bất ngờ lão định dành tặng tớ nhân dịp kỷ niệm mười năm ngày cưới. Lão để nó trong túi áo vest để xem tớ có lục lọi đồ đạc của lão không. Mỉm cười. nhìn bề ngoài thì tớ đã làm một việc không đường hoàng rồi... Tuy nhiên đó lại là việc hữu ích. Tớ đã quên khuấy ngày kỷ niệm ấy. Giờ thì tớ biết mình cần tìm một món quà tặng lão ấy. Daphné đứng dậy đi dốc chỗ cà phê còn lại vào bồn rửa trong bếp. Cô nàng có vẻ lo lắng. Vài giây sau, cô nàng quay lại ngồi cùng chúng tôi, mặt mũi khó đăm đăm. - Cậu không thể biết hết mọi chuyện được, bạn thân mến ạ. Nicolas cũng có thể lừa dối cậu đấy. Không có lý nào. - Khoan đã bạn yêu, tớ biết rõ chồng mình mà. Có lẽ Nicolas là một tay sát thủ trong công việc kinh doanh nhưng riêng với tớ, lão ấy chẳng biết nói dối là gì đâu. - Cậu tự tin quá đỗi. Rốt cuộc sự tự tin đó lại trở nên phiền phức rồi đấy. Roxane sững sờ trước câu nói hằn học đầy bất ngờ ấy. Đang ngồi trên ghế tựa mà cô nàng nhảy dựng lên. - Nhưng tớ... tớ lấy làm tiếc vì sự tự tin của tớ lại làm cậu thấy phiền. Tuy nhiên, theo tớ được biết, tớ có thể cho phép mình cảm thấy tự tin về bản thân. Tớ có tất cả những gì cần thiết để... Daphné bùng nổ. - Khốn nạn!! Có thể đần độn đến mức đó thì đúng là mất hết nhân tính rồi!! Mẹ kiếp, tỉnh lại đi! Hai vợ chồng cậu không nói chuyện với nhau từ hàng tháng nay rồi, hai người ở bên nhau như anh trai với em gái thôi, chẳng chia sẻ gì nữa hết! Cậu không nghĩ là chuyện đó cũng ảnh hưởng xấu đến Nicolas ư?! - Nhưng cậu có quyền gì mà nói với tớ bằng cái giọng đó?! Tớ chẳng việc gì phải quan tâm đến những chuyện cậu nghĩ! Mà nói cho cùng, làm sao cậu biết được tất cả những chuyện đó?! - Vì tớ đã ngủ với Nicolas, vì thế đấy. Roxane sững người. Cô nàng khẽ mỉm cười ngờ nghệch. - Cái gì... cậu đang luyên thuyên gì thế? Daphné áp mấy ngón tay lên mí mắt, cằm run run. Khi bỏ tay ra, mắt cô nàng ầng ậc nước. Cô nàng máy móc xoay một vòng, điệu bộ lúng ta lúng túng. Tuyệt vọng, cô nàng nhìn tôi vẻ hơi thẹn thùng, nhưng tôi không biết phải nói gì, gần như rã rời trước tiết lộ này không khác gì Roxane. Tôi thấy hiện ra trước mắt kết cuộc tình bạn đẹp giữa ba đứa chúng tôi. Như một lẽ hiển nhiên. Từ giờ trở đi, tôi sẽ phải san sẻ thời gian của mình cho hai cô bạn thân nhất. Tuần này ăn trưa với một người, tuần sau ăn trưa với người kia. Tôi sẽ mất gấp đôi thời gian để lắng nghe hai nàng thay vì gộp lại một lần duy nhất, và cùng lúc, phải mũ ni che tai khi nàng này nói xấu nàng kia đang vắng mặt. Còn các buổi tối pyjama, sẽ không bao giờ được như trước đây nữa. những buổi tối pyjama chỉ có hai mống, nó như là... Nói thế nào nhỉ... cặp bồ với nhau. Daphné gục xuống tràng kỷ rồi bật khóc nức nở. Tôi hết nhìn Roxane mặt mày đang tái nhợt, biến sắc, vết chân chim giật giật liên hồi vì kích động, tới nhìn Daphné đang co rúm, toàn thân rung lên vì những tràng sụt sùi, khe khẽ rên - Tớ xin lỗi... ôiii... tớ thật lòng xin lỗi... Không biết nên tỏ thái độ thế nào, Roxane ấp úng - Nhưng không thể nào có chuyện đó được, coi nào, cậu không thể... Trong một phút bốc đồng, cô nàng đứng dậy vớ lấy túi xách nhưng loạng choạng rồi vịn kịp vào tay tôi. Tôi dồn hết sức để đỡ cô nàng. Cô nàng đứng thẳng dậy hết sức đúng mực, môi bặm lại, các ngón tay đan vào nhau chặt đến nỗi các khớp trắng bệch. Mắt cô nàng sáng rực vì cơn thịnh nộ đang cố kìm nén, vì điên dại, hoặc có lẽ chỉ là do nước mắt đang lã chã tuôn. Cô nàng hướng về phía Daphné mà thì thầm giọng đều đều vô cảm - Sao cậu có thể đối xử với tớ như vậy? Cảm thấy cô nàng đang run rẩy, tôi liền khẽ đẩy Roxane về phía ghế tựa để bắt cô nàng ngồi xuống. Tôi tuyên bố, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết - Chúng ta phải nói chuyện. Chúng ta sẽ không dừng lại như thế này, chúng ta sẽ không dừng lại ở đó. Không ai được rời khỏi đây chừng nào chúng ta còn chưa nói chuyện. Daphné ngước nhìn tình địch, gương mặt đang xụ ra và đỏ lựng vì nức nở. Cô nàng vụng về đưa tay lên quệt mũi. - Đúng đấy, tớ muốn nói với cậu rằng... - Không, tớ không... - Làm ơn đi mà, tôi nói. Ít ra thì cũng lắng nghe cậu ấy. Roxane quay sang tôi. - Tớ không bao giờ muốn gặp lại cô ta nữa. - Cậu có lý. Nhưng trước khi đặt dấu chấm hết một cách chính đáng cho những năm tháng làm bạn với nhau, cậu hãy lắng nghe cậu ấy đúng một lần này nữa thôi. Hai tay Roxane bắt đầu run bần bật. Cô nàng cúi gằm. Tôi không nghĩ cô nàng muốn nghe Daphné giải thích, tôi nghĩ cô nàng chỉ quá choáng nên chưa thể đứng dậy mà rời đi được. Daphné sụt sịt. - Tớ không biết phải nói gì với cậu nữa... mong cậu tha thứ. Roxane giọng khàn khàn. - Chuyện giữa hai người đã kéo dài bao lâu rồi? Daphné thì thầm câu gì đó không ai nghe rõ. Roxane bắt đầu hét lên. - BAO LÂU RỒI? Daphné. - Hai năm. Bầu không khí nặng như chì chụp lên đầu chúng tôi. Mắt chúng tôi lồi cả ra. Ngay đến tôi cũng không nói nên lời. Daphné nói tiếp để tự bao biện - Nhưng cậu vẫn thường bảo cậu không thèm gì lão ấy nữa cơ mà!! Roxane nhảy dựng lên như một con sư tử cái, sẵn sàng cào nát bộ mặt kẻ phản phúc. Tôi giữ cô nàng lại kịp lúc, cô nàng vừa gào thét vừa giãy giụa - Tớ chưa bao GIỜ nói là tớ không thèm gì lão ấy nữa!! Tớ yêu lão ấy!! TỚ YÊU LÃO ẤY, cậu hiểu chưa, đồ lăng loàn?! Tớ không bao giờ muốn rời xa lão ấy, KHÔNG BAO GIỜ!! KHÔNG BAO GIƠƠƠỜ!! Tuyệt vọng, cô nàng gục xuống trong vòng tay tôi, toàn thân rung lên nức nở. Daphné uể oải đứng dậy khỏi tràng kỷ, lau nước mắt, hỉ mũi một lượt rồi dõng dạc - Cảm ơn bạn thân mến. Đó là tất cả những gì mà tớ muốn nghe. Tôi còn thấy nụ cười rạng ngời chẳng hề ăn nhập hoàn cảnh của cô nàng vô cùng đáng nghi. Tôi vỗ vỗ vai Roxane đang mải rền rĩ nên không để ý đến những gì đang xảy ra xung quanh. Thấy tôi lay mạnh, cô nàng nhận ra có điều gì đó khập khiễng. Rốt cuộc cô nàng cũng quay ra nhìn Daphné vẻ không hiểu. Còn Daphné thấy vẻ mặt ngây thộn của chúng tôi liền nói rõ - như thế gọi là một cú sốc điện, bạn thân mến ạ. Sau này cậu sẽ cảm ơn tớ cho mà xem. Roxane. - Đợi đã. Ý cậu là... là... cậu không hề... Daphné. - Với chồng cậu ấy à? Xin thứ lỗi vì tớ đã thẳng thừng thế này nhé, nhưng mà ọe. Tớ sẽ không đời nào có thể... tớ thậm chí còn không thể nói ra cái từ đó... với một gã đáng tuổi bố tớ. Vấn đề sở thích thôi mà, tớ không phê phán gì đâu. Tôi. - nhưng mà... tuy thế cậu đã khóc nãy giờ... Daphné. - Phải, tớ biết, tớ cũng nhận ra mà. Ý tưởng đó nảy ra trong đầu tớ khi vào bếp nhà cậu đổ tách trà. Tớ nhìn thấy đống rau củ để trên bàn bếp trong đó có mấy củ hành... không ai nhận ra cô nàng đưa tay lên mũi hít ngửi... là tay tớ đang bốc mùi hành rất hăng đúng không nào? Tôi chẳng còn đủ chân tay mà ngăn Roxane xông vào Daphné bày tỏ niềm phấn khích mà màn diễn vừa rồi đem lại. 16. Cưới hay không cưới, vấn đề là ở chỗ đó Nếu bạn muốn thay thế sự ngưỡng mộ của nhiều người đàn ông lấy những lời chỉ trích của một người đàn ông duy nhất thì cứ việc kết hôn nhé. Katharine HEPBURN. Vài tuần trôi qua, Roxane đã gần gũi với chồng như trước đây chưa bao giờ từng được như vậy. Tôi nghĩ Roxane đã nhận ra rằng chồng cô nàng không phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về cảm giác thiếu thốn của cô nàng. Về phần mình, ông chồng đã ý thức được cảnh đơn chiếc cô quạnh của vợ. Họ đã cùng tiến những bước dài về phía nhau. Nhất là sau khi Nicolas trả thù Mathias một cách tàn bạo trong công việc với những phương cách tinh vi và trí tuệ, khiến gã phá sản và uy tín giảm sút trên toàn châu lục. Rốt cuộc thì tay Nicolas này cũng không điềm tĩnh đến thế đâu... Có thể nói rằng chuyện đó khiến Roxane hài lòng. Thậm chí cô nàng còn thấy vui với vai trò người vợ được thèm muốn của một người đàn ông có phần nào đó nguy hiểm chẳng kém gì bố già Corleone... Trong kỳ nghỉ của hai vợ chồng tại Las Vegas, giữa hai đêm cuồng nhiệt tại một phòng khách sạn hạng sang bài trí hết sức phá cách, họ đã nói chuyện với nhau rất nhiều, rất lâu. Rồi họ quay trở về Paris với một kế hoạch mới toanh. Không đâu, không phải đứa con thứ sáu. Một việc đau đầu hơn, việc mà Nicolas chưa bao giờ đồng ý cho Roxane thực hiện, nhưng GIỜ thì anh đã chấp nhận Roxane sẽ làm việc trở lại. Vậy thì tốt thôi, dĩ nhiên, chính là Roxane. Có nghĩa đây không phải loại phụ nữ được voi rồi mà lại không đòi tiên cô nàng còn đòi cả hai bà Trưng nữa ấy chứ. Từ giờ trở đi điều này đã trở thành hiện thực, bởi vì Roxane chuẩn bị mở công ty riêng! Công ty này sẽ mang cái tên hết sức khiêm tốn “Hãng người mẫu Roxane Leroy”. Cô nàng sẽ điều hành một hãng người mẫu riêng. Nhưng lưu ý này, đây không phải những người mẫu bất kỳ đâu nhé. Một hãng chuyên tuyển những người mẫu “size bự”, với một phòng dành riêng cho những người mẫu “tuổi trên bốn mươi” mà cô nàng dự tính sẽ lũng đoạn thị trường. Vốn hiểu rõ Roxane, tôi có cảm giác chuyện này sẽ thành công nhờ niềm đam mê tuyệt đối. Chính vì vậy nên tôi không ngừng gửi tới Roxane những tín hiệu khích lệ kín đáo bằng cách công khai buông vung bỏ vãi trước mắt cô nàng một lượng không nhỏ ảnh chụp cá nhân. V ì luôn cố tạo ra ánh mắt quyến rũ mỗi dịp chúng tôi gặp nhau mà tôi đã mắc chứng máy giật, và thêm chứng cổ dài vì không ngừng phô ra góc nhìn nghiêng khả ái nhất trên khuôn mặt mình. Thấy mắc cười quá nên Roxane rốt cuộc cũng tiết lộ với tôi một bí mật khủng khiếp mặc dù cực kỳ xinh đẹp chuyện này tự hiểu với nhau thôi nhé, tôi vẫn không thể đứng vào hàng ngũ người mẫu trong hãng của cô nàng được. “Déborah ơi, cậu phải nhớ đinh ninh điều này nhé cỡ 42 thì không lấy gì làm to hết!!” Vì đã quyết tâm cao độ, tôi thề với cô nàng sẽ làm mọi thứ để tăng bề ngang cơ thể. Tôi cần phải tăng bao nhiêu cân nào? Mười? Hai mươi ki lô? OK, ba mươi và chúng ta sẽ không nói chuyện này nữa nhé. Chương trình ăn uống không thành vấn đề, tôi biết đích xác cần phải ăn gì để trở thành bé bự. Thôi nào, làm ơn tỏ ra dễ tính tí đi. Tôi không biết tại sao, nhưng cô nàng hoàn toàn không xem những lời tôi nói là nghiêm túc. Không hề gì. Tôi sẽ thử vận may ngay khi những nếp nhăn đầu tiên xuất hiện. Chúng đã xuất hiện rồi đấy, nhưng chưa đủ rõ, có vẻ thế. Nào các chàng trai! Hằn sâu thêm đi! Vì Chúa, hằn sâu thêm nữa nào! Ngoại trừ chuyện đó, để nhại lại anh bạn Shakesp’ của tôi như Margot hẳn sẽ nói “Cưới hay không cưới, vấn đề là ở chỗ đó.” Vài yếu tố khiến tôi nghi ngờ rằng một mánh khóe nào đó đang được ngấm ngầm chuẩn bị, ở mức độ chính thức tập hợp cơ thể chúng tôi lại. Có lẽ tôi nhầm, nhưng Henri, luôn có phần ì ạch ngay khi thoát khỏi bộ nhớ máy tính, dù sao cũng đã kín đáo thăm dò sở thích của tôi về vụ nhẫn đính hôn. Đó là một dấu hiệu mà, phải không nhỉ? Câu trả lời của tôi hoàn toàn bộc phát “Nghe này, em thực sự chưa nghĩ đến chuyện đó, cứ cho là không phải một viên kim cương to đùng nhưng dẫu sao cũng phải có một viên kim cương tránh những loại đá khác nhất là ngọc lục bảo và ngọc lam là hai thứ cực kỳ xấu cùng lắm thì ru bi tại sao lại không nhỉ nhưng mặt khác như thế chẳng giống nhẫn đính hôn lắm không phải giữ nguyên phương án kim cương thôi nhưng lưu ý nhé em không muốn nhận chiếc nhẫn to đùng đâu vì cũng không cần làm điều dại dột nó chẳng giúp được gì cả mặc dù mặt khác thì một chiếc nhẫn bé có nguy cơ trông thật thảm thê khi so với nhẫn đính hôn của lũ bạn em anh không thấy sao anh yêu dĩ nhiên rồi anh quên khung vàng trắng đi hoặc là vàng vàng hoặc là không gì hết.” Tôi thấy có vẻ như mình đã trình bày quá ư rõ ràng. Tuy nhiên, lạ thay, anh đã bắt đầu lướt mạng tìm những trang web bán trang sức trực tuyến để chỉ cho tôi thấy các mẫu nhẫn. Như thể tôi đòi hỏi cao lắm vậy, trong khi thực ra tôi lại mê mẩn những điều bất ngờ nhất là khi những điều bất ngờ xảy ra đúng lúc đúng chỗ. Ngay cả khi không chính thức biết gì hết và không cố gắng biết điều gì trước khi anh quỳ gối, nắm lấy tay tôi rồi van tôi hãy nhận lời làm vợ anh, bằng không anh sẽ tự vẫn, tôi vẫn chấp nhận liếc qua các mẫu nhẫn xuất hiện trên những trang mạng đó. Để bình luận, với thái độ ngây thơ không để đâu cho hết, những gì tôi nhìn thấy. Tôi hy vọng như thế là đủ và anh đã hiểu rõ tôi thích kiểu dáng nào. Đúng lúc chi tiết nhỏ này được giải quyết êm thấm thì một câu hỏi quan trọng hơn lại khiến tôi đau đầu từ nhiều tuần nay. Tôi có thực sự muốn kết hôn lần nữa? Ý tôi là đã ly dị, dẫu sao chuyện đó cũng không đến nỗi quá khủng khiếp phải không nào? Ta có lợi thế chứ không gặp bất lợi gì hết. Ta được hưởng niềm hạnh phúc ở bên các con mà không gặp phải phiền phức với việc cáng đáng nhà chồng mỗi dịp cuối tuần. Ta có sự độc lập và không phải báo cáo với ai về tình trạng tài chính cá nhân. Ta có đời sống tình ái, thậm chí ổn định, với một người đàn ông không coi sự hiện diện của ta là lẽ đương nhiên và luôn muốn tiếp tục chinh phục ta. À mà, nhân tiện bàn về vấn đề này, nếu tôi chính thức thuộc quyền sở hữu của Henri, thì phải ngầm hiểu rằng tôi sẽ từ chối tất tật đàn ông còn lại trên đời. Liệu họ có thể nguôi quên nỗi đau đó không? Ý tôi là sẽ chấm dứt những lời tán tỉnh ve vãn, chấm dứt việc hình dung khởi đầu của một câu chuyện tình ái đầy đam mê trong vòng tay Owen Wilson, chẳng còn chuyện hy vọng một ngày kia chàng sẽ để ý tới mình. Tôi chấp nhận từ bỏ vĩnh viễn những lọn tóc vàng mê đắm của chàng để trở thành một “phụ nữ đáng kính”, như dân miền Viễn Tây vẫn thường nói hồi thế kỷ XIX. Dẫu sao cũng thật nghiệt ngã. Phải, tôi biết rằng khởi đầu của một mối quan hệ, dù là bạn bè, cũng hệt như tủ kính bày hàng của cửa tiệm vậy những phẩm chất tốt đẹp nhất của cá nhân được trưng ra đó. Chính vì thế mà nó gây ảo tưởng, ta muốn mua mọi thứ và khinh miệt nhìn chiếc quần bó thân yêu đã theo ta khắp nơi từ vài năm nay và bắt đầu khiến ta chán ngấy, thậm chí không còn hợp mốt nữa, trong một số trường hợp. Trên thực tế, những trang phục tuyệt vời khiến ta mơ tưởng kia không phải lúc nào cũng hợp với vóc dáng ta. Đôi khi quá chật, quá rộng, quá mỏng hoặc nói thẳng ra là quá rủ, nếu không chỉ đơn giản là màu sắc không hợp với bất cứ thứ gì sẵn có trong tủ đồ của ta. Bấy GIỜ ta mới tự nhủ rằng suy cho cùng, chiếc quần thân yêu đã theo ta lâu nay và làm nổi bật vòng ba oai vệ của ta cứ như không, đâu có tệ cho lắm. Chứ không phải đúng ra là bởi tôi đã trở nên nhát như cáy kể từ khi ly hôn sao? Tôi cần được yên lòng đến mức quên khuấy là Henri cũng cần chắc chắn trong suy nghĩ rằng tôi đúng là người phụ nữ của đời anh. Nhưng tôi nào có thể làm gì hơn ý tôi là ngoại trừ làm việc nhà thường xuyên hơn và bếp núc đúng kiểu hơn, nếu không phải là lo ngại phá vỡ sự cân bằng này để xây dựng một sự cân bằng kia... khác kiểu? Như vậy thì ta sẽ không cảm thấy thoải mái ư? Vậy thì làm cuộc sống phức tạp thêm phỏng có ích gì? 17. Một sáng tháng Mười Tình yêu mà không kèm theo chút mê đắm nào đó thì chẳng còn nghĩa lý gì hết! Tục ngữ Tây Ban Nha. - Cậu biết đấy, các nhà tâm lý học nói rằng... - Ý cậu là chính các nhà tâm lý học khuyên dùng phương pháp sốc điện cảm xúc chứ gì, có phải cậu đang nhắc tới mấy vị đó không? Roxane vừa cao giọng vừa nghiêm khắc nhìn Daphné. - Phải, đúng là mấy vị đó đấy. Đã bình tâm lại, Roxane mỉm cười. - Được, vậy thì ổn. Họ giỏi mà. - Vậy tớ đang nói dở, Daphné vừa nói tiếp vừa ngước mắt nhìn trời chán ngán, hình như có năm mánh để xác minh một gã đàn ông trước khi chấp nhận lời cầu... Tôi ngắt lời cô nàng - DAPHNÉÉÉ!! - ... Xin lỗi nhé! Lời cầu “hun hun” của gã. - Cảm ơn. GIỜ thì huỵch toẹt cái bản câu hỏi điều tra vớ vẩn của cậu đi. Daphné vừa gặm quản bút vừa nhìn vào sổ tay. - Cậu sẵn sàng chưa? - Rồi, nhưng vụ sốc điện này đừng mạnh quá nhé, được chứ? Tớ không muốn rốt cuộc bị tăng áp như cô gái từ nay trở về sau có đời sống tình dục nở rộ nhất trong ba người chúng ta. Lúc này tớ đã không đủ đẹp để gia nhập hãng người mẫu của Roxane rồi... Roxane thở dài. - Nhưng có mà, cậu ĐẸP! Tớ đã bảo cậu rồi đấy thôi! - Vậy thì viết ra cho tớ trên giấy trắng mực đen đi. Và nếu được thì trên một tờ giấy có in tiêu đề và bên trên có chữ “hợp đồng” càng tốt. - Được rồi, chúng ta tiến hành chứ nhỉ? Daphné sốt ruột hỏi. Câu hỏi số 1 nhé Cậu đã bao giờ nhìn thấy hắn trong tình trạng tụt pin chưa, khi nổi cáu, liệu hắn có khả năng một ngày nào đó sẽ bạo hành cậu không? Tôi thành thực ngẫm nghĩ trước khi trả lời. - Nghe này, phải rồi, rõ ràng là thế. Đúng là một ngày nào đó rốt cuộc hắn sẽ đánh bại tớ trong cái trò đó,... tên nó là gì ấy nhỉ, dạng trò chơi khúc côn cầu trên băng mà dùng tay và không có băng ấy... cậu biết đấy, quả khăng đẩy trên bàn trượt ấy... ôi trời, tớ sắp nhớ ra được rồi đây... - Tớ chẳng quan tâm. Thôi được, câu hỏi số 2 Hai người đã mô tả chính xác và chi tiết những điều gì là không thể tha thứ, dạng như nói dối, thiếu chung thủy... chưa? - ... Câu đó mà cậu còn hỏi tớ ư? Hỏi chính cái đứa đã nâng từ “ghen” lên hàng những môn thi đấu Olympic ấy à? - ... Hoặc nấu nướng dở... - Tớ hiểu cậu muốn ám chỉ gì rồi, Perfidia. Tớ nấu không “tệ” nhé thưa bà. Tớ nấu “khác kiểu”. Vậy thôi nhé! Nên nhớ là tại một số nước, cách nấu nướng của tớ được coi như nghệ thuật ẩm thực cao cấp đấy. - Ở đâu kia? Tại các nước thế giới thứ ba chắc? - Cậu đúng là chẳng hiểu gì hết. - Chúng ta tiếp tục nào... Roxane mang ra mời chúng tôi một đĩa bánh quy nhân sô cô la cô nàng tự sai người làm. Tôi quyết định không động đến bánh để khỏi mất tập trung. Bởi lẽ tôi không muốn tự phá hỏng vóc dáng nếu thậm chí đổi lại cũng không thể gia nhập một hãng người mẫu. Thật khó mà chịu đựng được, bởi lẽ tôi chỉ chăm chăm nghĩ tới những cái bánh quy đó. Thơm quá đi... Roxane vừa tới ngồi gần chúng tôi, chân thu lại rồi lật qua một cuốn tạp chí. Cô nhóc Ernestine vui vẻ nhảy chân sáo vào phòng khách. Cô bé ngồi xuống cạnh mẹ, đổ ra đất một xô xếp hình Lego rồi bắt tay vào lắp một tòa tháp khổng lồ. - Câu hỏi số 3 ngay từ bây giờ đã có điều gì cậu không thể chịu đựng nổi ở hắn không? Những thứ xét về lâu dài không thể tương hợp với cuộc sống chung của hai người ấy, như là... tớ không biết nữa... rượu chè, cờ bạc, bạn bè kỳ cục... - Có nghĩa là vấn đề sẽ thường xuyên phát sinh từ phía tớ? - Từ phía cậu á? - Phải rồi, từ phía tớ. Cậu đã thấy đám bạn kỳ cục mà tớ giao du chưa? - Nực cười. - Nhưng đúng mà. - Được rồi, câu hỏi số 4 Cậu có không chịu đựng nổi một số nét tính cách của hắn không, đến mức luôn mong đợi hắn sẽ thay đổi, và không định chung sống với những nét tính cách đó... - Ôi trời, mấy câu hỏi của cậu thật chán ngắt. Tôi quay sang Roxane. Cậu không thấy mấy câu hỏi của nàng ấy chán ngắt sao? - Tớ không biết cậu thấy thế nào, cô nàng tóc vàng xinh đẹp đáp, không buồn rời mắt khỏi tờ tạp chí, nhưng bản thân tớ thấy chúng chán ngắt. Cậu nhóc Tristan xuất hiện trong bộ dạng mải mê mút ngón cái. Tóc tai bù xù nhưng vẫn hết sức dễ thương, cậu nhóc đòi mẹ tìm giúp con thú bông yêu thích. Cậu nhóc vừa đòi xong thì đến lượt aurélien cũng đòi mẹ kể cho một câu chuyện. Roxane buông cuốn tạp chí, vừa đứng dậy vừa càu nhàu rồi theo chân bọn trẻ vào phòng ngủ. Tôi quay sang Daphné đang vuốt ve những lọn tóc xoăn mềm mại của Ernestine. - Được rồi, nói cho tớ biết đi, cậu với tình địch của cậu thế nào rồi? Cô nhóc đứng dậy, hết sức hãnh diện vì giữ được thăng bằng một chồng Lego lồng khít cao ngất giữa hai tay. - Ơ tớ chưa nói với cậu à? Tớ chia tay Gaétan rồi! - Ôi khôôôông... - Có chưưứ! Chưa lâu đâu, mới chỉ qua hai ngày cuối tuần thôi! Cho hắn hiểu ra rằng trước giờ tớ vẫn nghiêm túc, và tớ sẽ không chấp nhận kiểu tình tay ba. - Và rồi? - Mọi chuyện chuyển biến tốt hơn hẳn. Hắn... Roxane ló đầu qua khung cửa. - Aurélien muốn tớ đọc cho nghe chuyện Bạch Tuyết. Tới đây nào các nàng, tớ cần hai diễn viên đóng vai mụ phù thủy và quả táo... Vài ngày sau. Một sáng tháng Mười khi những đường phố Paris chìm trong làn sương mù kỳ dị, sau khi đưa bọn nhóc tới trường, Henri và tôi cùng ra ngoài ăn trưa. Các quán cà phê ở Paris xuất hiện với mật độ dày đặc chẳng khác nào loạt tiệm bánh crếp ở Bretagne. Tuy nhiên Henri lại không thấy vừa ý với quán nào. Vậy nên chúng tôi lên xe rồi lái xuyên qua khu Saint-germain-des-Prés, ngang qua trước vườn Luxembourg, đi qua mấy cây cầu, cho tới khi không còn xa tháp Eiffel là mấy. Henri đỗ xe rồi chúng tôi xuống dạo bộ với tầm nhìn xa không quá hai mét. Cảm giác thật lạ. Tôi không nhớ Paris từng có đợt sương mù nào như thế. Cảm giác đang bơi giữa một đám mây, tiến bước trong một vỏ bọc kỳ bí. Cầm tay tôi, anh kéo tôi vào một công viên nhỏ dưới chân tòa tháp khổng lồ bao bọc trong sương mù. Tôi tự nhủ không hiểu chúng tôi đang làm gì ở đây, đây không phải nơi lý tưởng để thưởng thức một ly cà phê, nhưng tôi vẫn đi theo anh. Chúng tôi leo lên một ngọn đồi nhỏ chỉ có vỏn vẹn ba băng ghế, từ đây chúng tôi có thể nhìn công trình bằng thép kia rất rõ, mặc dù trông có vẻ rất gần nhưng chỉ phần chân tháp là lộ ra còn đỉnh tháp đã bị màn sương dày đặc nuốt trọn. Henri dẫn tôi tới ngồi trên một băng ghế rồi lấy ra một hộp nhỏ gói ghém cẩn thận. Tôi nhìn anh mà không hiểu. Mắt tôi ngân ngấn nước khi thấy anh đánh vật với nút thắt của dải lụa để mở hộp và trao cho tôi chiếc nhẫn. Thế là, tôi đã chăm chú nhìn môi anh thốt ra những từ sau, để xem liệu anh có ấp úng hay không - Déborah, em đồng ý làm vợ anh nhé? Nhưng sao anh có thể lãng phí thời gian để hỏi tôi một câu như thế nhỉ? Sau khi đã hét toáng lên, cười tươi rói rồi vỗ tay, tôi đáp - Em đồng ýýýýý! HẾT [1] Tay đua xe đạp đường trường kiệt xuất người Pháp đã từng tám lần khoác áo vàng chung cuộc giải Tour de France. Mọi chú thích không có lưu ý gì thêm đều là của người dịch [2] Người dẫn chương trình truyền hình nổi tiếng người Pháp thuộc típ người to béo. [3] Hệ thống nhà hàng có phục vụ đồ ăn sẵn tại nhà. [4] Diễn viên, biên kịch, nhà làm phim người Ý. [5] Diễn viên điện ảnh người Ý. [6] Tiếng Anh trong nguyên bản “Tôi đang mơ”. [7] Lễ hội truyền thống kéo dài tám ngày của người Do Thái, còn có tên gọi khác là Lễ hội Ánh sáng. [8] Ca sĩ người Pháp sinh năm 1980, ghi dấu ấn từ chương trình Hạt giống ngôi sao phiên bản năm 1999 của kênh M6. [9] Chuyên gia tâm lý, giảng viên đại học, nhà văn, nhà thời luận người Pháp sinh năm 1948. [10] Người dẫn chương trình phát thanh, truyền hình, kiêm nhà sản xuất người Pháp sinh năm 1970. [11] Nam ca sĩ nổi tiếng người Pháp sinh năm 1959. [12] Tiếng Pháp trong nguyên bản “Đối tác nam đặc biệt kiếm tìm đối tác nữ đặc biệt...”. [13] Tiếng Pháp trong nguyên bản “Hôn em đi chàng ngốc!”. [14] Trong Đi tìm thời gian đã mất của Marcel Proust, tác giả có kể chuyện khi ăn bánh mađơlen bỗng nhớ lại một cảnh thời thơ ấu, cụm “bánh mađơlen của Proust” ngày nay được dùng để chỉ điều gì đó khiến chúng ta nhớ lại chuyện quá khứ. [15] Nhân vật chính trong xê ri phim hoạt hình cùng tên của Mỹ phát sóng trong thập niên 80 với tạo hình tóc dài tới chân. [16] Tên thật là José Garcia Moreno, sinh ngày 16 tháng Mười một năm 1940 tại Albacete Castille-La Manche và qua đời ngày 18 tháng Tư năm 2000 tại Gué-de-Longroi Eure-et-Loir. Ông là nhà ảo thuật và diễn viên hài người Tây Ban Nha. Ông thường xuyên phát huy khiếu hài hước để làm nổi bật các tài năng ảo thuật và âm nhạc của mình. [17] Tạm dịch từ từ “décontrasté” trong nguyên bản. Một sự biến đổi từ nổi tiếng cho thấy khiếu hài hước của Garcimore trong việc dùng “déconstraté” thay vì dùng từ “décontracté” nghĩa là thư giãn, thoải mái. [18] Aglaé và Sidonie là một xê ri phim hoạt hình của Pháp gồm sáu mươi lăm tập mỗi tập năm phút, được phát sóng vào năm 1969 trên kênh truyền hình đầu tiên ORTF, kể về cuộc sống trong một trang trại của cô lợn nái trẻ Aglaé và cô ngỗng bé nhỏ Sidonie. [19] Mã từ quốc tế được dùng như một tín hiệu báo nguy trong liên lạc thông tin lời nói qua sóng radio. [20] Diễn viên, đạo diễn kiêm biên kịch người Pháp gốc Israel, sinh năm 1965 tại Tel-Aviv. [21] Tên thật là Alfred Hawthorn Hill 1924-1992 diễn viên, ca sĩ kiêm tác giả viết hài kịch người Anh, cha đẻ của chương trình truyền hình The Benny Hill Show nổi tiếng. [22] Đạo diễn, nhà sản xuất kiêm diễn viên phim cấp ba nổi tiếng người Ý. [23] Phỏng theo tên nhân vật trong bộ phim kinh dị and sản xuất năm 1931 của đạo diễn Rouben Mamoulian. [24] Loana Petrucciani 1974 stylist, ca sĩ kiêm người dẫn chương Chúa Ơi, Chàng Muốn Lấy Con! "Nếu bạn muốn đổi sự ngưỡng mộ của nhiều anh chàng lấy những lời chỉ trích của một gã duy nhất thì cứ việc kết hôn nhé." Siêu sao màn bạc Katharine Hepburn chắc phải chắt bóp cho mình nhiều kinh nghiệm sống lắm mới ... Xem thêm Thông tin kèm theo Có dịch vụ bọc sách plastic cao cấp cho sách này Chi tiết Miễn phí giao hàng toàn quốc cho Đơn hàng từ Áp dụng từ 1/2/2015. Xem chi tiết » Giới thiệu sách Thông tin chi tiết Chúa Ơi, Chàng Muốn Lấy Con! Chúa Ơi, Chàng Muốn Lấy Con! "Nếu bạn muốn đổi sự ngưỡng mộ của nhiều anh chàng lấy những lời chỉ trích của một gã duy nhất thì cứ việc kết hôn nhé."Siêu sao màn bạc Katharine Hepburn chắc phải chắt bóp cho mình nhiều kinh nghiệm sống lắm mới để đời được một câu chí lý như thế. Ít ra thì câu này quá đúng với Déborah - cô nàng ba mươi ba tuổi, vừa ly dị, có hai con gái và thân hình thì không lấy gì làm mảnh mai cho lắm. Kể ra nếu chưa trải qua một đời chồng bất hạnh thì Déborah cũng không tới nỗi hằn học với mấy chuyện hôn nhân đến thế. Nhưng chuyện cũng tại cả Henri anh bạn thân, bạn trai, bồ, người yêu, người tình và cũng là người đang nóng lòng muốn lấy cô cho được. Sống với nhau một thời gian mà cô vẫn chưa quen nổi tính tình bừa bãi, sự thờ ơ với việc nhà và niềm vui vô kể của anh trước mấy món pho mát bốc mùi chân thối... Vậy nên, bù lại, tình yêu anh dành cho cô sẽ phải lãng mạn đến đâu, nồng nàn đến chừng nào để cô bớt căng thẳng mà chịu gật đầu trước lời cầu hôn tuyệt đối ngọt ngào đang lơ lửng treo đó?*** Nhận định"Một tác phẩm hài hước, quá hợp để ta nằm dài trên xô pha và đọc, và cười xả láng."- Gala"Chúa ơi chàng muốn lấy con! chẳng khác nào một vở hài kịch đương đại kể về những câu chuyện nhỏ kỳ cục nhưng lại thường gặp trong cuộc sống hàng ngày."- Prima"Còn gì sung sướng bằng việc ngồi lì trên ghế bành, miệng nhâm nhi trà nóng và đọc cuốn sách cười đến vỡ bụng này của Agnès."- Elle Belgique"Nhẹ nhàng nhưng lại hết sức lôi cuốn và thấu hiểu tâm lý chị em, đó là lý do khiến bạn phải đọc cuốn sách này một mạch không ngừng nghỉ."- Ciné Télé Revue BỉMời bạn đón đọc. Thông tin chi tiết Tác giả Agnès Abécassis Người dịch Bằng Quang Nhà xuất bản Nxb Hội Nhà Văn Nhà phát hành Nhã Nam Mã Sản phẩm 8936024919535 Khối lượng gam Định dạng Bìa mềm Kích thước 13 x cm Ngày phát hành 04/2013 Số trang 308 Bình luận từ facebook

chúa ơi chàng muốn lấy con